Hào Quang Mặt Trời

Chương 432: Tàn bạo




Đối đầu âm mưu nham hiểm của quân địch, Đăng Dương lạnh lùng cười, sau đó, trước ánh mắt trợn trừng khó tin của bọn chúng, Đăng Dương thế nhưng lại không hề chốn tránh mà trực tiếp nhào thẳng vào trong cơn mưa phong châm sắc nhọn, song quyền tung ra, điên cuồng giáng xuống một loạt nắm đấm uy mãnh lên bức tường khiên kiên cố.

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Long Thần Vũ Khải!”

ẦM!

Tiếng sấm chớp rền vang thiên địa, Đăng Dương một giây trước vẫn còn mong manh dễ vỡ, một giây sau đã khoát lên trên mình bộ chiến giáp vảy rồng hoa lệ, biến thân thành một vị một Hiệp Sĩ bạc trắng ngân quang, tỏa ra hơi thở lạnh lùng, cao quý. 

Toàn thân từ trên xuống dưới đều được bao phủ kín mít bởi hàng vạn vảy rồng cứng cáp, chỉ để lộ ra đôi duy nhất mắt sâu thẳm như đại dương vô tận, mũ giáp mang hình hài của một cái đầu rồng thứ thiệt, trên đầu mọc ra một cặp sừng quỷ xoắn cong, chĩa thằng về phía trước tràn đầy uy mãnh.

Tại phần mu bàn tay, cầu vai và mũi chân là những chiếc long trảo sắc lạnh hàn quang, trên tấm giáp ngực đồ sộ, bóng loáng là hình khắc thần long dương nanh múa vuốt, tỏa ra vô tận khí thế quyền uy, khiến cho người người nhìn vào đều không nhịn được mà sinh ra ý muốn cuối đầu thần phục.

Với long giáp kiên cố bao phủ toàn thân, cơn mưa phong châm vô cùng nguy hiểm giờ đây chẳng khác nào mưa rào mùa hạ, có tiếng nhưng không có miếng, ào ạt đâm vào cơ thể Đăng Dương thì cũng chỉ tóe lên một vài tia lửa nhỏ bé rồi bị đánh bật ra ngoài, vô hại đến chẳng thể nào vô hại hơn.

Trong khi đó, cơn mưa loạn quyền của Đăng Dương thì không yếu đuối như vậy, mỗi một quyền hắn đánh ra đều mang theo sức nặng vạng cân, đùng… đùng… đùng… đùng… đập vỡ khiên chắn kim loại như đập ván gổ, sau đó là giáng từng đòn, từng đòn uy lực vào đám đệ tử ẩn nấp đằng sau, đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất, khóc cha gọi mẹ.

Nhiều tên bị đánh đến máu thịt mơ hồ, cuối cùng phải nhờ đến Vòng Hộ Mệnh tự động kích hoạt mới thoát được một kiếp thân tàn.

Lúc này, những đại sát chiêu kia cũng đã kéo đến, mang theo sát khí ngợp trời, liên liên tục tục đánh mạnh vào người Đăng Dương.

Tuy nhiên, như đã từng nói, với sự kết hợp tuyệt hảo giữa Thủy Thần Thể và Long Thần Vũ Khải, lực phòng ngự của Đăng Dương chính là vô địch dưới cảnh giới Kình Quân.

Muốn phá hủy lớp lá chắn cường đại này của hắn, không có Thiên giai võ kỹ thì cũng phải là nhiều Địa giai cao cấp võ kỹ hợp sức lại thì mới may ra…

Về phần những sát chiêu Nhân giai cao cấp kia, thực xin lỗi… nhiều lắm cũng chỉ gãi ngứa cho hắn mà thôi.

Chỉ thấy Đăng Dương không tránh không né mà quay người lại, một tay đỡ lấy song đao băng hỏa, một chân đá văng tam thương lôi điện, sau đó dùng chính cơ thể mình hứng lấy hai đường kiếm tập hậu vô cùng hiểm độc.

KENG! Tiếng kim loại vang lên chan chát, kình phong phóng ra, dội thẳng vào tai mọi người, chứng tỏ hai chiêu kiếm này không hề dễ chịu một chút nào.

Dù vậy, nó vẫn không thể làm xước được bộ long giáp chứ đừng nói gì là thương tổn đến da thịt Đăng Dương.

“Quá yếu!” Đăng Dương cười lạnh, vươn tay nắm chặt hai lưỡi kiếm đang đặt trên vai mình, lực đạo lớn đến nổi khiến cho hai tên đệ tử kia không thể rút ra, từ đó, nét mặt cả hai đồng loạt biến sắc, không hẹn mà gặp, đồng thời quyết định vứt bỏ binh khí của mình.

Tuy nhiên, Đăng Dương làm sao có thể để cho bọn chúng tẩu thoát dễ dàng như vậy, chỉ thấy hắn bất ngờ giậm đất, tung người lên không trung rồi tung ra một cú vô lê cực mạnh, đá thẳng vào mặt bọn chúng

Đùng… đùng… hai tiếng va chạm trầm đục

Da mặt hai tên đệ tử tập kích sau lưng lập tức bị long trảo trên mu bàn chân Đăng Dương xét nát, máu tươi bắn ra tứ tung, còn cơ thể bọn chúng thì liên tục san tô trên không trung mười mấy vòng, tựa như bong bóng xì hơi mà bay thẳng ra ngoài, tất nhiên trên đường đi, không quên kéo theo một cơ số đồng bọn cắm đầu cắm cổ để bầu bạn với mình.

Chớp mắt một cái, lại có thêm một loạt Vòng Hộ Mệnh được kích hoạt, phát ra hào quang trắng sáng theo một đường thẳng cực dài, tựa như đang vẽ hình trên kim tự tháp vậy.

Trong khi hai tên đệ tử kia còn chưa chạm đất, lại có thêm năm sáu kẻ địch lũ lượt ập tới, nghiến răng nghiến lợi quần công Đăng Dương, có điều, lần này bọn chúng đã rút ra bài học cho nên không còn cận thân quyết đấu nữa mà là đồng loạt giữ khoảng cách hai mét với Đăng Dương, sau đó lần lượt thi triển từng môn võ kỹ công kích tầm xa cực kỳ cường đại, trực diện bắn thẳng vào mặt Đăng Dương ở cự ly gần.

“Lần này thì đứng hòng né…”

“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Đại Hỏa Cầu”

“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Băng Châu Đạn”

“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Thống Lôi Kích”

“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Cửu Trùng Phong Đao”

“…….”

Một giây sau đó

Đùng… Đùng… Đùng… Đùng… Đùng… 

Vô số võ kỹ cùng lúc lao chạm thẳng vào mặt Đăng Dương rồi đồng loạt nổ tung, hỏa vân, lôi khí, băng bụi, đất đá tung bay ngợp trời, sóng xung kích cực đại sinh ra từ vụ nổ, ngay lập tức quét ngang tứ phía, tàn bạo thổi bay vô số đệ tử xung quanh, không ít trong số đó đã ôm ngực phun máu, vì đứng quá gần tâm chấn mà thụ trọng thương.

Xem ra vì muốn đả bại Đăng Dương, bọn chúng đã quyết định bằng mọi giá, không từ bất cứ thủ đoạn nào, bất chấp việc làm đó sẽ dẫn đến sự tổn hại cho chính bản thân.

Bất quá, bọn chúng quyết tâm liều mạng, không có nghĩa là điều đó sẽ có thể hạ gục Đăng Dương.

“Ta nói rồi, các ngươi… quá yếu!”

Từ trong làn khói bụi đủ màu, Đăng Dương trong hình hài của một vị Hiệp Sĩ thần thánh, chậm rãi bước ra, từng luồng khói trắng bốc lên trên chiến giáp, chứng tỏ hắn vừa trực diện hứng chịu cú nổ dây chuyển đầy cuồng bạo vừa rồi, mặc dù vậy, vẫn không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy là hắn đã bị thương.

Hắn tiến lên từng bước, mười ngón tay liên tục chuyển động, vang lên tiếng ‘răng rắc’ vui tai, thế nhưng khi rơi vào tai đám đệ tử té ngã trên mặt đất gần đó, lại chẳng khác gì tiếng gọi của tử thần.

“Tới lượt ta!” 

Bạch khí thoát ra qua khe hở của mũ giáp, Đăng Dương cười sằng sặc phóng lên, Địa giai cao cấp thân pháp – Đa Trùng Vạn Ảnh lôi đã được thi triển, tạo ra trùng trùng tàn ảnh lưu lại ở đằng sau, khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, khó có thể phân biệt thật giả.

Ẩn trong hàng trăm tàn ảnh giống nhau như đúc, Đăng Dương lao vào đám người với tốc độ cực nhanh, trái một quyền, phải một cước, ‘binh binh bốp bốp’ dũng mãnh đánh bay hết tên này đến tên khác, nháy mắt chưa đến mười giây thời gian, đã đốn ngã hàng chục người, các vòng phòng hộ nối tiếp nhau tỏa sáng khắp nơi, làm cả vòng vây nhất thời hỗn loạn.

Bị Đăng Dương tàn bạo đồ sát, đám đệ tử tập kích tất nhiên không thể nào đứng im chịu chết, cho nên bắt đầu điên cuồng đánh trả, thế nhưng…

“Tên này không phải”

“Tên kia cũng không”

“Không có ai là thật cả”

“Toàn bộ đều là tàn ảnh!”

“Khốn nạn…”

Giữa một rừng tàn ảnh đông như nêm cối, đám đệ tử tập kích đánh mãi mà vẫn không tìm ra được chân dạng thật sự của Đăng Dương.

Trong khi đó, cứ mỗi giây trôi qua, lại có thêm vô số tiếng kêu la đau đớn, vang lên inh ỏi.

Đăng Dương biết mình quá mạnh, một quyền một cước đơn giản cũng có thể dễ dàng đập chết một tên, cho nên hắn quyết định không tiếp tục đánh nữa, vì nếu cứ thẳng tay mà đánh, đám cừu non kia sẽ sớm bị loại hết thôi, mà hắn thì không muốn như vậy một chút nào, hắn muốn bọn chúng phải chịu sự đau đớn từ từ, từng chút một, để bọn chúng có thể biết và mãi mãi ghi ngớ, rằng… đụng vào hắn sẽ mang lại hậu quả khủng khiếp ra sao.

Thế là, Đăng Dương chuyển từ thẳng mặt đấm đá sang khóa tay bẻ khớp, với một bầu trời kiến thức y học tuyệt diệu, việc hành hạ người khác sống không được mà chết cũng chẳng xong này, đối với hắn là phi thường đơn giản và dễ dàng, tựa như bỏ tiền vào trong túi vậy.

Dùng tốc độ nhanh như điện xẹt nhưng không hề phát ra tiếng động, Đăng Dương như một bóng ma áp sát một tên địch, cường ngạnh tóm chặt lấy tay kẻ đó, hữu trảo nắm gọn mạch môn (cổ tay), tả trảo bóp chặt bả vai, sau đó, song trảo đồng thời vặn xoắn vào nhau, chỉ nghe ‘rôm rốp’ hai tiếng ghê rợn, đem cánh tay nguyên vẹn của tên kia, bẻ đến trật khớp toàn bộ từ dưới lên trên, rồi thẳng thừng ném hắn ta sang một bên như vứt một đống rác, bộ dạng từ đầu đến cuối đều vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn.

‘AAAAAAAAAAAAAAAAAAA’ 

Tên đệ tử ôm lấy cánh tay què quặt, rơi bịch giữa đám đông bối rối, đau đớn đến nổi không ngừng lăn lộn trên mặt đất, nước mắt nước mũi thay nhau tuông trào, gào thét đến vô cùng thảm thương.

Thống khổ là vậy, đớn đau là vậy, thế nhưng thương tổn này vẫn chưa đủ để khiến hắn ta nguy hiểm tính mạng, cho nên Vòng Hộ Mệnh cũng không có kích hoạt để bảo vệ hắn ta, mặc cho hắn điên cuồng gào thét trong thống khổ, đúng y như ý muốn ban đầu của Đăng Dương.

Giải quyết xong tên đầu tiên trong vòng chưa tới 3 giây, Đăng Dương liền tiếp tục tìm đến tên thứ hai, rồi tên thứ ba, tên thứ thứ tư, thứ năm…. 

Cứ thế, hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại đúng một tổ hợp động tác duy nhất là ‘cầm – bẻ - ném’, Đăng Dương như một con quỷ khát máu luồng lách giữa đám người, những nơi hắn đi qua, từng tên, từng tên đệ tử xấu số nối đuôi nhau bay lên không trung, và rồi với một cánh tay hay cẳng chân bị bẻ ngược gì đó, bộp bộp rơi thẳng xuống đất, thương thế không nặng cũng không nhẹ, nhưng vừa đủ khiến bọn chúng khóc la tung trời, đồng thời vẫn đủ điều kiện sức khỏe để tiếp tục tồn tại ở nơi đây. 

Rốp… rốp… rốp… rốp…

AAAAA…. AAAAAA… AAAAAAAA… AAAAAAAAAAAAAA!

Thanh âm xương khớp trật bánh cùng với hàng loạt tiếng kêu la đớn vang vọng khắp không gian, làm người trong cuộc lẫn người ngoài cuộc đều kinh sợ đến rợn cả cá tóc gáy, tinh thần bất loạn.

Chỉ mười phút sau, giữa mảnh chiến trường hoang tàn khốc liệt, không gian nơi bậc thang thứ nhất lại đặc biệt lạnh ngắt như tờ, nỗi sợ hãi bao trùm bầu không khí, tiếng rên rỉ ám ảnh muôn nơi

Đăng Dương hiên ngang đứng giữa biển người đau khổ, trên hai vuốt trảo dính đầy máu tươi, nhàn nhạt bạch khí phun ra từ khe hở mũ giáp, tựa như cuồng ma vừa mới hạ sát cả quân đoàn.

Dưới chân hắn, hàng chục, hàng trăm đệ tử Ngoại Môn chồng chéo lên nhau, nằm la liệt đầy rẫy mặt đất, từng giọt một hôi lăn dài trên trán, nét mặt tên nào tên nấy đều đau đớn và thống khổ vô cùng.

Tại phía xa xa, vẫn còn mười mấy tên đệ tử Ngoại Môn nguyên vẹn, nhưng giờ đây, ánh mắt tên nào, tên nấy đều hiện rõ sự khiếp hãi và nhìn tới Đăng Dương như nhìn quái vật, tay chân run rẫy đến nổi không kéo được dây cung, ý chí chiến đấu hoàn toàn mất sạch.

Xuyên qua khe hở hung tàn của mũ giáp đầu rồng, Đăng Dương quét mắt nhìn bãi chiến trường đầy rẫy đau đớn như âm ti địa ngục do mình tạo ra, mỉm cười hài lòng

“Cuối cùng cũng nóng người hơn được một chút!”