Hào Quang Mặt Trời

Chương 418: Linh hồn chi tâm




Đúng là từ xưa đến nay, Đăng Dương chưa bao giờ tha mạng cho bất kỳ kẻ nào đối nghịch với mình, thế nhưng, nếu việc giết chết kẻ đó không mang lại hiệu quả mà hắn mong muốn, vậy thì hắn sẽ tìm một hướng đi khác hợp lý hơn.

Hai minh chứng rõ rệch nhất cho điều này chính là người từng là kẻ thù một mất một còn của Đăng Dương - Ngọc Cổ Thanh và mỹ nữ bị hắn chọc giận đến phát khóc – Lý Xuân Xuân.

Đối với Ngọc Cổ Thanh, việc hắn ta còn sống và phục vụ đem lại lợi ích lớn hơn cho Đăng Dương nên Đăng Dương đã không thẳng tay loại bỏ.

Còn Lý Xuân Xuân, nàng ta vốn dĩ chỉ muốn dạy cho Đăng Dương một bài học chứ chưa từng có ý định giết chết hắn, về phần đại sát chiêu kết liễu cuối cùng kia thì cũng là do hắn đùa bỡn quá trớn mà tạo thành.

Tuy nhiên, đây bất quá chỉ là phần nhỏ lý do trong việc Đăng Dương tha mạng cho Lý Xuân Xuân thôi, phần nhiều nguyên nhân còn lại vẫn là vì việc giết chết Lý Xuân Xuân sẽ đem đến cho hắn rắc rối cực lớn, đồng thời khiến kế hoạch vang danh thiên hạ của hắn tan vỡ ngay từ bước chân đầu tiên.

Đối với con Bạch Long này cũng vậy, nó có thể xuất hiện tại đây, nơi tận cùng Hồn Trì, tòa bảo địa được Tam Sơn Môn canh giữ phi thường cẩn mật, hơn nữa còn năm bên trong cả Trấn Hồn Môn chứ không phải là đâu khác, ắt là phải có nguyên nhân sâu xa nào đó.

Để giải thích cho việc ly kỳ này, Đăng Dương thầm đoán ra hai lý giải mà hắn cho là thích hợp nhất

Lý giải thứ nhất, tất cả hồn lực trong Hồn Trì đều bắt nguồn từ con Hồn Thú Bạch Long này, Tam Sơn Môn giam giữ nó ở đây chính là muốn sử dụng nó như một cục pin hồn lực khổng lồ, liên tục cung cấp vô tận hồn lực cho Hồn Trì.

Lời giải đáp thứ hai, con Bạch Long hoàn toàn không phải là một cục pin và nguồn cội của hồn lực trong Hồn Trì là một thứ khác, nằm sâu bên trong không gian hồn lực đậm đặc kia, có lẽ chính là quả ngọt mà Cổ Nguyệt đã từng nói đến.

Còn về phần Bạch Long và Trấn Hồn Môn, rất có thể, cả hai đã được Trần Học Thức - vị Phó môn chủ của Tam Sơn Môn – Chủ nhân của Hồn Sơn, một trong ba ngọn Thiên Sơn nằm tại tổng bộ Tam Sơn Môn ở Hồng Hà Vực – Đệ tử chân truyền thứ hai của Hồng Hà Chân Nhân – Đương kim Vạn Tinh Hồn Sư mạnh nhất toàn cõi Việt quốc, cố ý xắp đặt ở nơi này để bảo vệ quả ngọt quý giá kia.

Hai lời giải này, dù cái nào là đúng đi chăng nữa thì việc giết chết Bạch Long cũng chắc chắn đem lại hậu quả khôn lường, điều mà Đăng Dương không bao giờ muốn xảy ra trong khi tu vi của bản thân vẫn còn vô cùng nhỏ yếu.

Do đó, tuyệt đối không thể để con Bạch Long chết trên tay Cổ Nguyệt được.

Nghĩ trong lòng như vậy, Đăng Dương liền vội hét to “Cổ Nguyệt, đừng, em không được giết nó”

“Vì cái gì?” Cổ Nguyệt tạm thời dừng tay, nét mặt tràn đầy nghi hoặc “Dù sao thì con rồng này đâu có quan hệ gì đến quả ngọt đang chờ được hái của ca đâu, nếu hấp thu được nó, tàn hồn của Thiên Long Vương, chắc có lẽ thương thế của em sẽ bình phục được chút đỉnh”

Nghe vậy, Đăng Dương cũng không vội áp đặt suy nghĩ của mình lên Cổ Nguyệt mà từ tốn hỏi

“Chút đỉnh là bao nhiêu?”

Cổ Nguyệt nhún vai “Không nhiều lắm, có khi còn chả có tác dụng gì, bất quá thịt muỗi cũng là thịt, huống chi em lại rất ghét cái bản mặt của thằng cha này, đấm cho bỏ ghét cũng được”

“Rồi, đã hiểu!” Đăng Dương ôm trán lắc đầu, cô nương này thì ra là đang nổi tính trẻ con, chẳng trách lại mang hình dáng bé nhỏ xinh xắn như vậy, àiiiii

Khe khẽ thở dài xong rồi lại hít sâu một hơi, Đăng Dương bèn nói “Nếu giết nó đã không mang lại bao nhiêu hiệu quả thì thôi bỏ đi, cuộc làm ăn này không có lời đâu, nhiều khi còn bị lỗ chõng vó nữa ấy chứ”

“Hửm, sao lại lỗ cho được? Tên này chẳng qua chỉ là món khai vị thôi, bữa ăn chính vẫn còn đầy ắp ở phía sau cơ mà?” Cổ Nguyệt chớp chớp mắt ngạc nhiên

Thế là, Đăng Dương bắt đầu nói ra một lượt những suy tính và dự đoán của mình về sự tồn tại của Bạch Long cho Cổ Nguyệt nghe, cuối cùng đã thành công giữ lại được tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc của tiểu Bạch Long đáng thương.

Bạch Long sau khi được Cổ Nguyệt thả ra cũng rất biết điều, lập tức giụi đầu vào người Đăng Dương, chân thành nói lời cảm kích rồi sau đó nghiễm nhiên trở thành thú cưỡi của hắn luôn.

Cổ Nguyệt nhìn hành động không khác gì chó con vẩy đuôi lấy lòng chủ của Bạch Long, đầu tiên là hừ lạnh khinh thường, tiếp đó thì chẳng thèm bận tâm nữa, suy cho cùng, ân oán xưa kia đều đã lùi về quá khứ, con Bạch Long này cũng không còn là Thiên Long Vương nữa, nàng giết cũng được mà không giết cũng chả sao.

“Dương ca, quả ngọt đã ở ngay trước mắt” Tiến vào sâu bên trong không gian đậm đặc hồn lực, Cổ Nguyệt vui vẻ cong môi cười

“Không cảm nhận được, cũng chả thấy gì luôn!” Đăng Dương lắc đầu ngao ngán, cho dù quả ngọt mà Cổ Nguyệt nói đã ở ngay trước mắt, hắn vẫn không biết đâu mà lần.

Tựa như thấu hiểu được nỗi lòng của Đăng Dương, còn không đợi Cổ Nguyệt manh động, Bạch Long ngoan hiền đã chủ động lao đi, sau đó dùng miệng tóm lấy thứ mà nó cho là quý giá nhất tại nơi này, cẩn thận nhét vào tay Đăng Dương

“Hả, đây là…”

< Đã kích hoạt kỹ năng Giám Định thông qua xúc giác >

- --o-o---

Vật phẩm: Linh Hồn Chi Tâm

Phẩm cấp: Nguyên Tố Chi Tâm 5000 năm tuổi

Công Dụng: Có thể dùng để hổ trợ tu luyện linh hồn lực hoặc triệu hồi Tinh Linh

- --o-o---

“… Linh Hồn Chi Tâm 5000 năm tuổi? Trời ạ!” Đăng Dương gần như là giật mình thốt lên.

Băng Phách Tinh Linh của hắn là Tinh Linh được triệu hồi từ Băng Phách Chi Tâm 800 năm tuổi, Đại Địa Tinh Linh thì yếu hơn một chút, được triệu hồi từ Đại Địa Chi Tâm 300 năm tuổi. Mặc dù vậy, sức mạnh và công dụng của cả hai Tinh Linh này đối với hắn đã là phi thường ghê gớm và hiệu dụng rồi.

Nay, nếu hắn dùng Linh Hồn Chi Tâm 5000 năm tuổi thì không biết sẽ có thể triệu hồi được Linh Hồn Tinh Linh khủng khiếp đến bực nào? Trời ạ, chỉ nghĩ thôi là đã thấy sương tê tái cả người rồi

“Ô, tiểu tử nhà ngươi thực biết lựa hàng nha, chưa gì hết đã mang quả ngọt tuyệt phẩm đến cho Dương ca để lấy lòng rồi, cũng khôn đấy!” Nhìn Đăng Dương hí há hí hững vuốt ve Linh Hồn Chi Tâm, Cổ Nguyệt không khỏi lườm nhẹ Bạch Long một cái.

Bạch Long thấy vậy liền tội nghiệp kêu lên ‘ư ư ư’ vài tiếng rồi rũ đầu xuống, hoàn toàn không dám đối mặt với ánh mắt chứa đựng khí thế Thú Vương cường đại của Cổ Nguyệt

Bộ dạng uất ức của Bạch Long khiến Cổ Nguyệt hơi buồn cười, nàng không thèm ăn hiếp nhỏ nữa mà quay ra nói chuyện với Đăng Dương

“Dương ca, xem bộ dạng vui vẻ đến quên trời quên đất của ca, chắc là ca đã có dự định sử dụng cục Linh Hồn Chi Tâm này như thế nào rồi phải không?”

“Đó là tất nhiên” Đăng Dương thật thà gật đầu

“Có thể bật mí một chút không?” Cổ Nguyệt vô cùng tò mò hỏi.

Đã từng sống ở thời đại hoàng kim nhất của Đại vương triều Âu Lạc, hơn nữa còn là kề cạnh bên cạnh một vị công chúa tuyệt đỉnh thiên tài, Cổ Nguyệt tất nhiên là không còn lạ lẫm gì với mấy viên Linh Hồn Chi Tâm nói riêng và Nguyên Tố Chi Tâm nói chung này, bất quá, Linh Hồn Chi Tâm 5000 năm tuổi thì dù ở thời kỳ nào thì cũng đều là đồ vật phi thường hiếm có.

Nói về công dụng của Linh Hồn Chi Tâm, Cổ Nguyệt biết tổng cộng ba loại…

Thứ nhất là dùng Linh Hồn Chi Tâm để tu luyện linh hồn thông qua việc hấp thụ trực tiếp.

Thứ hai là sử dụng Linh Hồn Chi Tâm để chế tạo Bảo Khí cao cấp hoặc là gia tăng kháng thuộc tính Linh Hồn cho Nguyên Binh.

Cuối cùng, dùng Linh Hồn Chi Tâm làm hạch nhân để sản sinh Linh Hồn Nhân Tạo, nhằm thay thế cho linh hồn đã chết hoặc là ban phát sinh mệnh cho những con rối vô tri.

Tuy nhiên, trong cả ba cách này, Dương ca hình như không thể tận dụng một cách nào cả.

Hấp thụ trực tiếp ư? Với linh hồn nhỏ yếu của Dương ca, làm như vậy chính là tự sát.

Dùng để chế tạo Bảo Khí, Nguyên Binh cao cấp? Lượng kiến thức mà Dương ca kế thừa từ chìa hóa Thần Binh đúng là không nhỏ, thế nhưng với tu vi chỉ dừng ở mức độ Võ Tướng hiện giờ, việc chế tạo Bảo Khí và Nguyên Binh tương ứng với chất lượng tuyệt phẩm 5000 năm tuổi của Linh Hồn Chi Tâm hoàn toàn là chuyện bất khả thi.

Còn về việc sản sinh Linh Hồn Nhân Tạo, vẫn là hai câu nói trên, có kiến thức, biết cách làm nhưng trình độ của cả linh hồn lẫn tu vi võ đạo đều không đáp ứng được, cho nên chắc chắn là lực bất tòng tâm.

Hài, cách này không được, cách kia cũng không song, ấy vậy mà Dương ca vẫn có thể vui mừng hớn hở như thế, Cổ Nguyệt thực sự tò mò, không biết là Dương ca yêu dấu của nàng sẽ làm gì với cái cục Linh Hồn Chi Tâm 5000 năm tuổi này đây.

“Ta dùng nó để triệu hồi Tinh Linh”

Đối với một người cực kỳ thân cận như Cổ Nguyệt, Đăng Dương hoàn toàn chẳng có bất kỳ lý do gì để giấu giếm nàng cả, thế nên liền vô tư vô lự, thực lòng thực dạ cười nói.

Về phần Bạch Long, tên này mặc dù là bậc Thú Hồn, một tồn tại sánh ngang với cường giả Vạn Tinh Hồn Sư, thế nhưng vì được sinh ra từ một mảnh tàn hồn nhỏ bé của Thiên Long Vương cho nên trí lực không được cao siêu co lắm, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với một đứa bé năm sáu tuổi bình thường mà thôi, giống như Tiểu Hắc của hắn vậy. Thế nên, hắn không hề lo sợ việc chính miệng nói ra sẽ tiếc lộ bí mật thầm kín của mình với Bạch Long.

“Triệu hồi Tinh Linh? Là gì thế?” Không biết thì thôi, một khi đã biết rồi, Cổ Nguyệt lại càng ngạc nhiên và tò mò hơn về cái cách mà Đăng Dương sẽ sử dụng Linh Hồn Chi Tâm.

Từ trước đến nay, từ lúc bắt đầu có nhận thức cho đến tận bây giờ, nàng chắc chắn là chưa từng, chưa một lần nào nghe đến bốn chữ ‘Triệu hồi Tinh Linh’, vì vậy cho nên nàng chả biết nó là cái gì cũng là điều hiển nhiên.

Hiếm khi thấy được dáng vẻ ngạc nhiên đến cùng cực của Cổ Nguyệt, Đăng Dương không khỏi cảm thấy hư vinh dâng cao trong lòng, thần thần bí bí cười nói

“Để ta giải thích cho thì loằng ngoằng lắm, em tự mình nhìn thì sẽ tốt hơn, khà khà”

- ---------*-*----------