Hào Quang Mặt Trời

Chương 401: Có ngon thì đánh ta xem




“Được rồi, để ta, muội cứ chú ý phòng bị Diệp Khắc Linh là được!” Lý Khánh khẽ cắn răng, dứt khoát nói

“Ùm!” Lý Xuân Xuân vui vẻ cười đồng thời nhìn Đăng Dương theo kiểu ‘ngươi chết chắc rồi’

‘Vậy cuối cùng vẫn chọi gái à’ Đăng Dương cười lạnh trong lòng ‘Cũng không trách ngươi được, dù sao thì cô nàng Lý Xuân Xuân này thực sự quá ngon’ 

‘Bất quá, sợ là cả đời này, nhà ngươi không có phúc phận để mà thưởng thức rồi, Lý Khánh’

“Tiểu tử, hôm nay gặp phải ta, xem như ngươi xui xẻo” Giấu khó chịu sâu trong lòng, Lý Khánh tiến lên trước một bước đứng đối diện với Đăng Dương, ánh mắt băng lãnh chợt cuộn lên lửa giận 

‘Nếu như đã không thể nào tránh được việc danh tiếng dính phải vết nhơ, vậy thì ta sẽ làm cho tới nơi tới chốn, dùng ngươi để xả bớt con giận của mình’

Suy nghĩ ác độc vừa lóe lên trong đầu cũng là lúc Lý Khánh ra tay, đấu khí hồng sắc ẩn ẩn hiện hiện trên quyền đầu, mang theo nhiệt lượng nóng bỏng, đơn giản là nhắm thẳng vào đầu Đăng Dương mà đánh đến, tốc độ ra đòn không chỉ cực nhanh mà còn vô cùng dứt khoát.

Bời vì đang muốn xả giận, một quyền này của Lý Khánh hầu như không có một chút gì gọi là nương tình, với một kẻ chỉ đạt đến cảnh giới ‘Võ Sư sơ cấp’ như Đăng Dương, nếu mà lĩnh trọn đòn này, nhẹ thì phun máu, gãy mũi, rụng vài cái răng, nặng thì vỡ mặt, chấn động não bộ, ngất xỉu tại chỗ, không có mười ngày nửa tháng dưỡng thương thì đừng mong bước xuống giường.

Thấy Lý Khánh nói chưa dứt thì đã tung quyền còn Lý Xuân Xuân đứng đằng sau khoanh tay cười lạnh với vẻ mặt đắc ý, Đăng Dương bất ngờ quát lớn, thanh âm hùng hồn phát ra còn được hắn cố tình truyền vào một lượng rất nhỏ khí thế áp bức của Huyết Mạch truyền thuyết – Dòng Máu Lạc Hồng, khiến cho Lý Khánh phải chấm dứt hành động tấn công ngay lập tức.

“Khoang đã!”

“Làm sao?” Thấy Đăng Dương hoảng sợ thét to, Lý Xuân Xuân lập tức cong môi cười đầy khinh bỉ “Bây giờ mới biết hối hận thì đã muốn rồi. Lý sư huynh!”

Dù chẳng rõ nguyên nhân vì sao mà một quyền của mình lại phải dừng lại chỉ vì một tiếng hét của tên tiểu tử yếu ớt trước mặt, nhưng Lý Khánh lại không để tâm cho lắm, chỉ nghĩ là do tiếng hét đó đến quá bất ngờ nên mới vậy, sau khi nghe Lý Xuân Xuân hối thúc, hắn liền muốn tiếp tục hành động dạy dỗ Đăng Dương.

Thấy Lý Khánh lại muốn đánh, Đăng Dương không khỏi mở mồm nói nhanh, bộ dạng vội vàng đến nổi giống như là đang cố gắng nói hết tất cả những lời cầu xin tha thứ, trước khi bị hỏa quyền của Lý Khánh đánh trúng. 

Hình ảnh ngỗ ngáo và có phần ngu ngốc này của Đăng Dương, khi rơi vào trong mắt tất cả mọi người ở đây thực sự không khác gì một con khỉ đang làm xiếc. Thế nhưng đến khi tất cả mọi người kịp nghe rõ và hiểu rõ được những lời mà hắn vừa mới thốt lên, chuyện này đã không còn dừng lại ở xiếc khỉ nữa mà đã thăng cấp thành một màn tấu hài cực mạnh, khôi hài đến nỗi… khiến cho tất cả đều phải sững sờ.

“Lý Khánh, nhà ngươi nghe cho rõ đây, ngươi mà đánh ta, ta sẽ lập tức trả đũa bằng cách hôn Lý Xuân Xuân đấy. Ngươi đánh ta một quyền, ta liền hôn nàng một lần, ngươi đá ta mười cước, ta liền thơm nàng mười cái, ngươi đấu ta trăm hiệp, ta liền bắt cóc luôn người tình trong mộng của ngươi!”

“Có ngon thì đánh ta xem!”

Và rồi… một giây sau đó…

‘HA HA HA HA HA… HA HA HA HA… HA HA HA HA… mua HA HA HA HA HA HA!’ Cả đại sảnh như muốn vỡ òa trong tiếng cười ngất ngư, thập chí không ít người còn cười sặc sụa đến ứa cả nước mắt.

‘Thằng nhóc này khá, á há há há!’

‘Vịt chết không sợ nước sôi, chơi ngu lấy tiếng là đây chứ đâu, không khâm phục không được a! Ha ha!’

“Tiểu tử thúi, ngươi nói với vẩn cái gì đó?” Lý Xuân Xuân tức giận đến phùn mang trợn má, hét ầm lên

“Muốn chết!” Lý Khánh thì càng trực tiếp hơn, không có lấy một giây do dự liền đấm thẳng và cái vẻ mặt đầy khiêu khích của Đăng Dương.

So với một quyền lúc trước, một quyền lần này còn mạnh mẽ và độc ác hơn vài lần, Đăng Dương mà dính thì ắt hẳn còn nửa cái mạng, liệt giường ba tháng.

Vù… trong chớp mắt, quyền ảnh đã xé gió lao vút qua không gian, mang theo liệt hỏa hừng hực, thục thẳng vào đầu Đăng Dương. Thiết nghĩ, với một quyền uy mãnh như vậy, nhất định sẽ có cảnh tượng máu chảy đầu rơi vô cùng thê thảm ập thẳng vào mắt mọi người… nhưng không.

Hỏa quyền của Lý Khánh không chỉ dừng lại ở việc va chạm với gương mặt gợi đòn của Đăng Dương mà còn trực tiếp xuyên qua nó mà không gặp bất kỳ một chút ngăn trở nào, và rồi… hình ảnh Đăng Dương không đầu bổng nhiên nhòe đi rồi hoàn toàn biến mất trước hàng loạt cái nhìn khó tin

“Là tàn ảnh!” Với kinh nghiệm chiến đấu của một đội trưởng Chấp Pháp Đoàn, ngay tại lúc hình ảnh Đăng Dương tan biến, Lý Khánh đã lập tức nhận ra đây chỉ là một ảo tượng do Đăng Dương tạo ra mà giật mình quay đầu nhìn lại phía sau, trong lòng không hiểu vì sao lại bất giác dâng lên một điềm chẳng lành.

Và rằng trời cao trêu ngươi khi mà điều hắn lo sợ nhất đã diễn ra ngay trước mặt hắn.

Ngay trước đôi mắt trợn trừng không thể tin nổi của Lý Khánh và đám đông vây kính xung quanh, Đăng Dương không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Lý Xuân Xuân, bình bình tĩnh tĩnh mà thả một nụ hôn nồng thắm lên má nàng.

“Nụ hôn đầu tiên” Đăng Dương rời môi khỏi gương mặt tinh mĩ, nhìn Lý Khánh đầy khiêu khích mà nở nụ cười xấu xa

“Hô…n… hôn… hôn rồi… aaaaaaaaa!” Đám đông phấn khích như đánh máu gà mà điên cuồng gào thét.

Tiếng gào thét tổng hợp của xuýt xoa, hâm mộ, ghen tị và tán thưởng.

“Tên đó vậy mà lại hôn rồi”

“Trời ạ, tốc độ thật nhanh”

“Mẹ kiếp, đúng là có số hưởng”

Trong khi đám đông đang ganh tị đến đỏ cả mắt, Lý Xuân Xuân lúc này lại vừa thẹn vừa giận đến da đầu bốc khói, vung tay tát thẳng vào mặt Đăng Dương. 

“DÂM TẶC VÔ SĨ!”

Một tát này, tuy chỉ là phản xạ tự nhiên mà phát ra nhưng lực đạo lại không hề yếu, thậm chí bởi vì cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm của Lý Xuân Xuân mà vô tình bộc phát toàn bộ cỗ sức mạnh Võ Sư trung cấp của mình, uy lực phải nói là cuồng phong loạn vũ, uy mãnh vô song. Cho dù là một Võ Sư cao cấp hay ghê gớm hơn là một Võ Tướng sơ cấp như Lý Khánh đi chăng nữa mà bất ngờ trúng phải đòn này thì chắc chắn cũng thấy máu đương trường.

Bất quá, tiếc là tốc độ của Lý Xuân Xuân không tài nào sánh kịp Đăng Dương nên đợi đến khi cái tất kia trúng đích thì Đăng Dương đã không còn là Đăng Dương nữa mà chỉ mà một đạo tàn ảnh vô hồn, chạm nhẹ liền tiêu tán.

Một lần nữa xuất hiện tại cách đó ba mét như một u linh huyền ảo, Đăng Dương nhết môi trêu chọc 

“Lý sư tỷ, còn trẻ thì không nên tức giận, nếu không thì sẽ mau già, mà già thì chắc chắn là rất xấu, mà đã xấu thì làm sao đẹp như bây giờ được, thế nên Lý hãy mau mau nuốt giận vào lòng mà nở một nụ cười thật xinh cho đời thêm tươi đẹp nào, vậy có phải là tốt hơn không?”

“Ngươi…?” Đã cưỡng hôn con gái nhà người ta mà còn muốn được con gái nhà người ta tha thứ, không những không tức giận mà còn phải làm bộ tươi tắn như chưa có chuyện gì. Thằng khốn này nghĩ hay quá nhỉ?

Lý Xuân Xuân cơ hồ là giận đến nghẹn, nàng sống ở trên đời mười tám năm, chưa bao giờ… thật sự là chưa bao giờ bắp gặp ai vô sĩ đến trình độ này.

Nếu Lý Xuân Xuân giận một thì Lý Khánh giận đến mười, tận mắt chứng kiến người con gái mình theo đuổi bị một tên cặn bã cưỡng hôn giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt biết bao nhiêu người, một kẻ có địa vị và kiêu ngạo như hắn làm sao mà chịu nỗi.

“THẰNG KHỐN!!!” 

Quát lớn một tiếng như hung thú thét gào, tâm trí Lý Khánh đã bị sự hận thù và ghen tức xâm chiếm toàn bộ, ngay lúc này, hắn đã không còn quản cái gì là ‘ỷ mạnh hiếp yếu’, cái gì mà ‘ngôi vị đội trưởng Chấp Pháp Đoàn’ nữa, thứ hắn muốn giờ đây là phải lăng trì, tùng xẻo, xé xác thằng mất dạy tên Đăng Dương này ra làm năm mảnh để hả cơn giận bùng cháy trong lòng. 

Thế nên, Lý Khánh không chút nào giữ lại mà ầm ầm bùng nổ toàn bộ tu vi Võ Tướng sơ cấp của mình, hỏa hệ đấu khí phun trào trên da, đâm xuyên qua bộ võ phục như hàng trăm ngàn luồng sáng li ti chói mắt để rồi một giây sau biến hắn ta trở thành một hỏa nhân thứ thiệt.

Hai chân phun lửa, Lý Khánh đạp đất phóng tới Đăng Dương như một vì sao sáng rực, dũng mãnh tung quyền với tốc độ kinh nhân khiến cho không khí không chịu nổi áp lực cực đại mà điên cuồng nổ tung ‘bùm bùm bùm bùm bùm’, uy thế mãnh liệt đến nổi khiến cho không ít võ giả đứng gần đó sợ vạ lây đến xanh cả mặt.

“Má, thằng này tức điên rồi, các ngươi giang giang ra chút coi, chen lấn cái quần à!”

“Hắn điên là còn tốt đấy, nếu là ta thì ta phát khùng luôn rồi, há há!”

“Khặc khặc, không khùng mà được sao, không khùng thì hắn méo phải là đàn ông nữa rồi”

Lý Khánh tung quyền mạnh là vậy, mọi người sợ xanh mặt là vậy, chỉ buồn là, Lý Khánh nhanh đến mấy cũng chẳng thể nhanh bằng Đăng Dương để rồi một lần nữa, thứ hắn đánh trúng chỉ là một đạo tàn ảnh không hơn không kém.

Và tất nhiên, như Đăng Dương đã tuyên bố, một quyền Lý Khánh đánh ra phải trả giá bằng một nụ hôn, vì vậy, ngay khi tàn ảnh của hắn biến mất sau đòn tấn công điên cuồng của Lý Khánh cũng là lúc Lý Xuân Xuân nhận được nụ hôn thứ hai, lần này là ở bên má còn lại, một sự cân bằng hoàn hảo.

“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!” 

Lý Xuân Xuân ôm bên má bị hôn, hét lên thất thanh, đồng thời lần này, không còn là phản xạ tự nhiên nữa mà nàng ta đã trực tiếp rút thanh đoản đao sắc lẹm luôn đeo bên hông, chém thẳng Đăng Dương không chút lưu tình, ánh mắt thịnh nộ cơ hồ muốn giết người đến nơi, bất quá lại tiếp tục bị hắn nhẹ nhàn tránh thoát

“Ấy ấy ấy, Lý sư tỷ, sau hai nụ hôn nồng thắm, tốt xấu gì ta cũng xem như là người tình không đêm của nàng nha, thế mà nàng lại tán tận lương tâm, rút đao muốn giết người tình của nàng. Tại sao một cô gái trẻ đẹp, một đại mỹ nhân sắc nước hương trời như nàng lại có thể lòng lang dạ sói, ác độc đến như thế chứ? Tại sao? Tại sao chứ?” 

Đăng Dương căm phẫn ôm lấy lồng ngực đau đớn, tiếng nói chua sót nghẹn ngào, đôi mắt rưng rưng không chảy nỗi một giọt lệ buồn.

“BÀ GIẾT MÀY, THẰNG BIẾN THÁI!!!”