“VÔ ĐỊCH CÁI CON MẸ MÀY, CÚT!!!”
Đón đầu tuyệt kỹ thủy đạn trùng điệp như muốn nhấn chìm thiên hạ của tên đội trưởng, tâm trạng Thập Vạn Trường Xuân gấp đến độ lửa bén lông mày, trong lòng hận không thể ngay lập tức lột da, lóc thịt, ăn xương, uống máu, xé xác cái thằng khốn nạn trước mặt ra hàng trăm triệu mảnh, phẫn nộ cùng uất hận đến mức tận cùng.
Nếu là lúc bình thường, đối mặt với một địch thủ có tu vi Võ Tướng cao cấp như thằng khốn này, Thập Vạn Trường Xuân chắc chắn sẽ chiến đấu với một cái đầu lạnh, cẩn thận tính toán từng đường đi nước bước, từ từ dẫn dụ kẻ thù đi theo nhịp điệu của mình để dành thắng lợi hay ít nhất là chiếm lĩnh thượng phong, cướp đoạt lợi thế, huống chi là ngay lúc này đây, kẻ địch còn đang tung ra tuyệt kỹ siêu mạnh, mang uy lực gần như là nhất kích tất sát.
Thế nhưng, thời khắc này chẳng có một chút gì có thể gọi là liên quan đến hai chữ ‘bình thường’ cả. Sau lưng là tử thần gọi tên, trước mặt là kình địch đón đầu, đã không còn bất kỳ lựa chọn nào cho hắn nữa ngoại trừ cường ngạnh xông lên
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Thập Vạn Trường Xuân gồng cơ tay hét lớn trong sự phẫn nộ tột cùng, theo thanh âm càng lúc càng lớn, cơ thể hắn lại càng lúc càng biến to hơn, cơ bắp toàn thần không ngừng nổ lách tách như pháo hoa đêm giao thừa mà căng phồng lên, những đường gân máu ghê rợn xuất hiện mỗi lúc một nhiều tựa mạn nhện phủ kín khắp người, bạch sắc đấu khí dao động bức phá, phun trào mãnh liệt, ào ạt bùng nổ ra ngoài rồi tụ tập hết lại tại hai nắm tay cự đại.
“ĐỊA GIAI CAO CẤP VÕ KỸ - VÔ CỰC THẦN QUANG!”
Hắn rống to vang trời, quyền ảnh xuất ra cuồng bạo như dã thú, không chỉ tốc độ cực nhanh mà uy lực cũng cực mạnh, không ngừng bắn ra hàng trăm, hàng ngàng luồng quyền kình khủng bố khắp bốn phương tám hướng, nhìn bề ngoài y hệt vầng mặt trời buông tỏa ánh sáng khắp thế gian.
ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM!
Hàng loạt tiếng nổ sấm rền đinh tai nhức óc, hàng loạt đợt sóng sung kích nối tiếp nhau tàn phá không gian, đất đá tán loạn, đại địa đổ nát. Quyền kình bạo lực của Thập Vạn Trường Xuân và thủy tiễn chết người của tên đội trưởng, hai tuyệt kỹ được xem là chết chóc nhất, bá đạo nhất thuộc về những kẻ được xem như đứng đầu trong hàng ngũ Võ Tướng, chúng không ngừng va chạm vào nhau, đập phá lẫn nhau và hủy diệt lẫn nhau, tạo nên một cảnh tượng vừa kinh động lại vừa chấn nhiếp lòng người.
Thế nhưng, sau một giây giằng co ngắn ngủi, cuộc chiến tưởng dường như là ngang tài ngang sức đó đã bắt đầu có dấu hiệu nghiêng hẳn về một bên.
Thủy tiễn của tên đội trưởng mạnh, quyền kình của Thập Vạn Trường Xuân cũng mạnh.
Thủy tiễn nhanh, quyền kình của Thập Vạn Trường Xuân cũng nhanh.
Thủy tiễn nhiều, quyền kình của Thập Vạn Trường Xuân cũng nhiều… bất quá… cái ‘nhiều’ của quyền kình so với ‘nhiều’ của thủy tiễn, vẫn là xa xa không thể bì kịp.
Nên nhớ, chiến trường hiện tại là đang ở giữa trời mưa giông bão bịt bùng, trời đổ mưa còn nhiều hơn thác đổ nước, điều kiện thời tiết này đã giúp cho tên đội trưởng với biệt danh Thủy Tinh Cung với sức mạnh thao túng nhược thủy có được sự tăng phúc cực mạnh về mặt chiến lực.
Còn Thập Vạn Trường Xuân, cái hắn chủ tu là quyền thuật và đấu khí nội kình, khi đấu một với một trên võ đài, có lẽ hắn sẽ là nhà vô địch, một con quái thú hình người thật sự, nhưng trong hoàn cảnh này, tại thời điểm này, ngay giữa cơn bão này thì hoàn toàn không có bất kỳ cho hội nào cho hắn trước một Thủy Tinh Cung hội tụ đầy đủ thể loại thiên thời, địa lợi.
Do đó, kết quả của cuộc chiến đã được ngã ngủ khi sự giằng co giữa hai tuyệt kỹ tối hậu kéo sang giây thứ ba, hàng ngàn quyền kình đã biến mất sau phút điên loạn, tuy nhiên thủy tiễn với sự tiếp tế không ngừng nghỉ từ ông trời thì vẫn không khác lúc trước là mấy, nhiều vô cùng, gần như tạo thành một màn nước bao phủ cả thiên địa (dĩ nhiên, mưa mà ^^), một lần nữa phá không xé gió, bắn thẳng về phía Thập Vạn Trường Xuân.
“KHÔNGGGGGGGGGG!” Một tiếng rống lớn không cam lòng
“Trận chiến kết thúc!” Một nụ cười nhợt nhạt tự tin
Nhưng rồi...
“…” Sự không cam lòng bổng hóa thành ngạc nhiên và mừng rỡ
“Cái gì?” Nụ cười nín bặt khi bổng nhìn thấy thứ đáng lẽ không thể xảy ra.
Cơn mưa tên chết chóc, thứ đảng lẽ ra không thể né tránh, hiện nay lại đang lơ lững giữa trời và thậm chí, một trong số những tia thủy tiễn bay nhanh nhất đã gần như đã đâm thủng sọ Thập Vạn Trường Xuân thì giờ đây chỉ cách trán hắn ta chỉ vài mm.
“CHẾT CON MẸ MÀY ĐI!!!”
Chớp lấy thời cơ có một không hai, nhân lúc tên đội trưởng vẫn còn choáng ngợp bởi cảnh tượng khó tin đang diễn ra ngay trước mặt, Thập Vạn Trường Xuân với lưỡi liềm đoạt mệnh luôn treo lủng lẳng trên đầu, không hề lãng phí bất kỳ một giây một phút nào cho sự ngạc nhiên kỳ lạ mà ngay lập tức phát động phản công bất ngờ với tuyệt chiêu mạnh nhất.
“ĐỊA GIAI CAO CẤP VÕ KỸ - VÔ CỰC THẦN QUANG HỢP NHẤT QUYỀN!”
Cũng là một chiêu cách không tung quyền kình giống như khi trước nhưng giờ đây đã không còn loạn xạ đánh khắp mọi hướng nữa mà được Thập Vạn Trường Xuân tập trung vào một mục tiêu duy nhất, cũng chính vì thế, uy lực của nó là cực… cực kỳ mạnh.
Nhưng rồi… lại nhưng rồi… đột nhiên…
Phụt!
Máu đỏ bắn tứ tung, lồng ngực cuồn cuộn cơ bắp của Thập Vạn Trường Xuân bổng dưng bị xé toạt thành một cái lỗ tròn to đùng, để lộ tất cả nội tạng bên trong đều đã cháy đen một mảnh, tan thành tro bụi.
Sự hưng phấn trên nét mặt vẫn còn ở đó nhưng ánh sáng linh hồn trong đôi mắt thì đã vụt tắt, hắn đổ gục, Thập Vạn Ma Quyền nức danh gần xa của thế giới ngầm đã đổ gục và… chết.
“AI?” Tận mắt chứng kiến con mồi bản thân miệt mài săn đuổi bấy nhiêu năm lại đột ngột chết bất đắc kỳ tử ngay trước mặt, tên đội trưởng vừa giận lại vừa sợ mà quát lớn.
Hắn giận là vì, cái hắn cần không phải là cái mạng chó của Thập Vạn Trường Xuân mà là những thứ ‘con chó khốn nạn đó’ có thể phun ra, tình báo về thế lực Ngũ Chỉ khét tiếng thế giới ngầm, đường giây mua bán nô lệ, nguồn cung và cả nơi cầu. Chỉ nào nắm được tất cả thông tin cần thiết, Võ Thần Điện mới có thể xóa xổ một lần và mãi mãi cục ung nhọt bẩn thỉu này của Việt quốc, mang lại sự an toàn, bình yên và hạnh phúc cho toàn thể nhân dân.
Ấy vậy mà, đầu mối đáng giá nhất giờ đây đã mất, bao nhiêu công sức của hắn bao năm qua, toàn bộ đều xem như đổ sông đổ biển hết, bảo làm sao mà hắn không điên tiếc lên cho được.
Chỉ là, so với nổi sợ tột cùng mà kẻ đã ngưng đọng tuyệt kỹ của hắn giữa không trung rồi giết Thập Vạn Trường Xuân chỉ trong tích tắt mang đến, cơn giận dữ đó của hắn… thực sự chẳng là cái thá gì.
Vù~ Một cơn gió lạnh cuốn theo mưa sa tạt qua đại địa hoang tàn đẫm nước, không biết từ nơi đâu, một bóng người khoát áo choàng đen bổng xuất hiện.
Hắn không màng đến sự hiện diện của tên đội trưởng, lại càng không để ý đến ánh mắt phức tạp vì đấu tranh nội tâm mãnh liệt của hắn ta. Chuyển động tựa như u linh, hắn tiến đến gần cái xác của Thập Vạn Trường Xuân, thanh kiếm màu hồng kỳ lạ được hắn tuốt ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc lạnh hướng thẳng vào cổ Thập Vạn Trường Xuân.
Dường như đã nhận ra ý đồ của bóng người khoát áo choàng đen, tên đội trưởng vội vàng bối rối nói to
“ĐỪNG!”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
“Thập Vạn Trường Xuân là tội đồ của Việt quốc, là tội phạm truy nã hàng đầu của Võ Thần Điện, bất kể là chết hay sống, ta vẫn phải mang hắn về phục mệnh!”
Bóng người khoát áo choàng đen hoàn toàn lờ đi thanh âm của tên đội trưởng, thanh kiếm màu hồng trên tay hắn vẽ nên một đường cong đơn giản trên không trung rồi lạnh lùng hạ xuống.
“Huynh đệ, mặc kệ ân oán giữa huynh đệ và tên Thập Vạn Trường Xuân đáng chết vạn lần kia là như thế nào, mạng của hắn… huynh đệ đã lấy, thế thì đến đây chấm dứt là được rồi. Còn về phần thân xác của hắn, nó vẫn còn giá trị đối với Võ Thần Điện chúng ta. Hãy để nó lại rồi rời đi và Võ Thần Điện sẽ bỏ qua việc huynh đệ đã khiến cho Võ Thần Điện mất đi một đầu mối thông tin vô cùng giá trị” Nuốt xuống một ngụm nước miếng, tên đội trưởng cố nén sợ hãi, cao giọng hô lên
ẦM!
Một tia chớp đánh tan trời đen, chíu rọi đêm mưa, lần đầu tiên cho tên đội trưởng thấy được… hình ảnh rõ ràng và chân thực nhất của kẻ địch nguy hiểm.
Một tấm áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân, tay trái vươn ra bên ngoài với một thanh kiếm màu hồng cực kỳ thu hút ánh nhìn cùng một tấm mặt nạ thỏ trắng phi thường khả ái. Nếu chỉ nhìn từ dáng vẻ bề ngoài và không đi kèm với thủ đoạn khủng khiếp trước đó nửa phút, bộ dạng của kẻ này có thể nói là vô cùng đơn giản và cực kỳ vô hại, thậm chí còn có phần đáng yêu.
Chỉ là, tên đội trưởng lại không có cái phúc cảm nhận sự đáng yêu chết người đó, khi mà… kẻ đang giấu mình sau chiếc mặt nạ thỏ trắng phi thường khả ái đang hướng ánh mắt sâu thăm thẳm về phía hắn.
‘Thình thịch’… tiếng tim đập mạnh
Và …“Hừm”… tiếng hừ lạnh âm u như vọng lên địa ngục của tiêu.
Sát khí, là vô tận sát khí ào ạt phóng ra, nuốt chửng ánh sáng, nhấn chìm màn đêm, tiểu bạch thỏ đáng yêu giờ đây đã hóa thành một con ngạ quỷ đói mồi, khát máu.
Đối mặt với ánh mắt vô tình, hứng chịu luồng sát khí đậm đặc như dịch thể, tên đội trưởng ngay lập tức lạnh lẽo sống lưng, tái tê cả người. Cái gì mà có Võ Thần Điện chống lưng, cái gì mà uy danh không thể khinh nhờn, toàn bộ đều là cức chó vô dụng khi đứng trước kẻ này, và rằng tuy chưa đụng đao đụng kiếm gì, hắn vẫn cảm nhận được cái chết đang đến rất gần.
Với nỗi sợ che lấp cả lý trí, tên đội trưởng bất tri bất giác đã ném danh dự và niềm tự hào qua một bên mà lùi về phía sau một bước. Thế nhưng… không lùi được.
Đúng vậy… chính là không thể lùi được.
Hắn cảm thấy lạnh, nguyên nhân không chỉ xuất phát ở bên trong mà còn đến từ cả bên ngoài.
Không biết từ lúc nào, quần áo thấm đẫm nước mưa của tên đội trưởng đã ngưng kết thành một tầng băng tinh lạnh lẽo và cứng rắn, gần như đóng băng hoàn toàn cơ thể hắn, biến hắn thành một bức băng điêu cực kỳ sống động.
Chưa dừng lại ở đó, tại trên bức băng điêu ấy, những sợi xích băng giá bắt đầu xuất hiện từ trong hư không, tựa độc xà mà bò khắp người hắn rồi cuối cùng là ‘xịch… xịch… xịch… xịch’ đồng loạt trói tay trói chân, quấn cổ, khóa mình, trói chặt cứng hắn vào mặt đất.
Cuối cùng, vô hận hạt nước mưa từ khắp bốn phương tám hướng ào ào hội tụ lại, bao trùm rồi chấn chìm hắn trong một quả cầu nước trong suốt.
Đóng băng, xích rồi nhốt, nói thì lâu nhưng thật sự chỉ diễn ra trong vòng một giây ngắn ngủi mà thôi. Đến khi tên đội trưởng kịp nhận thức những gì đang xảy ra thì hắn đã bị nhốt mất rồi.
Người không phải là cá, cho dù có thuần phục kỹ năng khống thủy như Thủy Tinh Cung thì cũng không, nếu ở trong nước quá lâu, chết đuối là chuyện tất yếu sẽ xảy ra.
Tên đội trưởng biết sợ hải, tất nhiên cũng không muốn chết, thế nên ngay khi biết mình bị nhốt, hắn ngay lập tức muốn thoát thân ra ngoài.
Băng tinh… có thể phá
Băng xích… có thể hủy
Ngục thủy… lực bất tòng tâm.
Sau vô hạn lần dãy giụa cố gắng thoát thân, tên đội trưởng hoảng loạn nhận ra, quả cầu nước này tuy rằng không lớn, thậm chí còn có thể gọi là nhỏ gọn khi chỉ có đường kính hơn 2m, thế nhưng không hiểu hà cớ gì, áp lực nước ép xuống người hắn lại cực kỳ khổng lồ, kinh khủng đến nổi khiến cho hắn không thể cục cựa dù chỉ là một đầu ngón tay.
Còn về phần băng tinh và băng xích, vừa vỡ lại lành, tốc độ khôi phục nhanh không tưởng nổi, tựa như vĩnh cữu bất diệt.
Tất cả điều đó… cho hắn biết thế nào là hai chữ ‘tuyệt vọng’.