< Chủ nhân, toàn bộ chúng Giáo Đồ và Ngọc Cổ Thanh đều đã rời khỏi thành Cổ Loa > Ngay khi Đăng Dương vừa mới hoàn thanh xong chính sự ở Thần Khí Trang, tiếng nói của AI liền vang lên
“Đã rời đi hết rồi sao?”
“Hừm… rất tốt, tính toán thời gian một chút, thời gian phế khu Cổ Loa mở ra đã gần một tháng rồi, cũng nên kết thúc đi thôi!”
Đăng Dương nhàn nhả chắp tay sau lưng, ngước đầu nhìn lên bầu trời cao vời vợi, nhẹ nhàn cười nói
“Quyền năng – Phong Ấn!”
ÙNG… ÙNG… ÙNG…
Thanh âm nhẹ tựa lông hồng vừa cất lên, cả mặt đất tức khắc ầm ầm chấn động, và rồi…
Ánh sáng vụt tắt trong nhắt mắt, cả bầu trời cao vời vợi giờ đây chỉ còn là một vòng tròn nhỏ bé xa xa, hơn nữa còn đang càng lúc càng thu nhỏ với tốc độ chóng mặt.
Từ khắp bốn phương tám hướng, hàng ngàn, hàng triệu tấn đất đá ầm ầm đổ xuống như thác, điên cuồng đập lên kết giới bảo vệ bên ngoài, không ngừng vang lên những âm thanh chấn động ‘đùng đùng’ như trời long đất lở, mất tông cộng chưa đến mười giây thì đã nhấn chìm toàn bộ thành Cổ Loa rộng lớn trong màn đêm vô tận, sâu dưới mặt đất hàng ngàn mét.
………
Trên sa mạc Quan Tài bao la bất tận, hơn năm trăm Giáo Đồ vừa mới rời khỏi không lâu thì đã bàng hoàng chứng kiến cảnh tượng thành Cổ Loa chìm vào lòng đất. Ngay trong khoảng khắc chớp tắt đó, lòng dạ bọn bọ như đại dương giữa cơn giông bảo, ba đào hải lãng, cuồng loạn không ngừng, sự sợ hãi nhanh chóng lấp đầy tâm trí.
“Giáo chủ!”
“Giáo chủ đại nhân!”
“Không!!!”
Những tiếng hét tê tâm liệt phế nối tiếp vang lên, cả không gian nhuốm đầu màu sắc bi thương vô hạn
Bọn họ đã ra ngoài nhưng Giáo Chủ vẫn còn trong đó và đã bị chôn sống cùng với phế khu… Đại Thánh Thành, nếu như Giáo Chủ không thể thoát thân hoặc thậm chí là chết luôn trong đó thì bọn họ phải làm thế nào đây?
Tử trùng chỉ có thể sống tốt khi mà mẫu trùng cho phép, còn không, mẫu trùng mà chết, tử trùng chắc chắn sẽ nối gót theo sao trong vòng một nốt nhạc.
Những tưởng, có thể làm thuộc hạ cho một cường giả đỉnh thiên lập địa, tương lai của bọn sẽ tươi sáng rạng ngời, ai ngờ… niềm vui đến chưa được bao lâu thì hung tin đã ập tới, một lần nữa đẩy tất cả bọn họ đến bờ vực tử vong.
Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm khắc và lạnh lẽo như băng liền vang lên giữa đám người
“Đám các ngươi đang làm cái trò gì đó? Chẳng lẽ muốn hét cho cả thiên hạ biết rằng, mình là người của Nhật Thực Thần Giáo hay sao? Giáo Quy của bổn giáo, các ngươi lại dám bất tuân?”
“Ngươi là ai?”
Hàng trăm ánh mắt lập tức đổ dồn về phía chủ nhân của giọng nói, đó là một thanh niên thập phần lạnh lùng với đôi mắt diều hâu sắc lẹm khiến cho người khác không rét mà rung, và dù tu vi của hắn không hề mạnh mẽ, từ cơ thể hắn vẫn toát lên khí thức nguy hiểm tột độ, tựa như nếu hắn muốn, hắn có thể giết tất cả những người có mặt ở đây trong chớp mắt.
“Ngọc… Ngọc… Ngọc Cổ Thanh!” Một Giáo Đồ đứng tuổi có kinh nghiệm lăng lộn lâu năm không khỏi giật mình hét lớn
“Hắn… hắn là Ngọc Cổ Thanh, Ngọc Cổ Thanh của Phá Thiên Tông!” Một Giáo Đồ khác trẻ tuổi hơn cũng hít vào một hơi khí lạnh
“Nhưng làm sao hắn lại biết được chúng ta là người của Nhật Thực Thần Giáo? Không lẽ hắn cũng…”
Thấy cái đám ô hợp ất ơ trước mặt không những không biết lễ độ mà còn không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình, sắc mặt Ngọc Cổ Thanh càng lúc càng tối, tuy nhiên, hắn không muốn nói bất cứ lời giải thích dư thừa nào mà dùng phương pháp càng trực tiếp hơn.
Tâm tình vừa động, con cổ trùng kí sinh trong não Ngọc Cổ Thanh liền bùng nổ uy áp vượt trội của mình, dựa trên một mối liên kết vô ảnh vô hình phi thường đặc biệt, nháy mắt tỏa ra bốn phương tám hướng, lấy tư thế thái sơn áp đỉnh, cường ngạnh áp chế toàn bộ số cổ trùng kí sinh còn lại ở nơi đây.
Đột ngột hứng chịu sự áp chế tuyệt đối của Ngọc Cổ Thanh, hơn năm trăm Giáo Đồ liền vừa kinh vừa sợ, nhao nhao dắt tay nhau khuỵu gối cuối đầu, đồng thanh hô vang
“Chúng thuộc hạ, bái kiến Giáo Sĩ đại nhân!”
Bất quá, Ngọc Cổ Thanh một chút cũng không thèm hưởng thụ sự thành kính của đám Giáo Đồ mạt hạng trước mặt, ánh mắt diều hâu sắc lẹm của hắn quét ngang một vòng, cả người toát lên hơi thở của hàn băng vạn năm, âm u nói
“Lỗ ta các ngươi bị điếc à? Các ngươi muốn làm trái Giáo Quy của bổn giáo bao nhiêu lần nữa đây? Còn quỳ ở đó hô to gọi nhỏ cái gì, ngại chưa gây đủ sự chú ý hay sao, mau nghiêm chỉnh đứng hết lên cho ta!”
Bị Ngọc Cổ Thanh la đến tối tăm mặt mũi, chúng Giáo Đồ làm sao còn dám hó hé nửa lời, lật đật đứng lên thật nhanh, kẻ nào kẻ nấy đều nhìn Ngọc Cổ Thanh với ánh mắt vừa rụt rè vừa kinh sợ.
Quan cao một cấp đè chết người, huống chi, uy áp đến từ cổ trùng có cấp bậc cao hơn là không thể phản kháng. Dù bọn họ có muốn chống đối thì cũng không chống đối nổi a.
Đợi sau khi toàn bộ chúng Giáo Đồ hơn năm trăm người đều đã đứng hết lên, Ngọc Cổ Thanh mới trầm giọng nói
“Kể từ hôm nay, kế hoạch thâu tóm sa mạc Quan Tài cho Giáo Chủ sẽ do ta chỉ hủy, đám các ngươi không cần suy nghĩ nhiều lời, cứ chiếu theo mệnh lệnh của ta mà làm là được. Rõ chưa?”
“Rõ, thưa Giáo Sĩ đại nhân!” Không có lấy một giây do dự, chúng Giáo Đồ tức khác đồng thanh đáp lời.
Chỉ là, cả đám giờ đây đã biết điều rất nhiều, hoàn toàn không dám gào giọng hô to nữa mà chỉ nói ra tiếng gió, khí thế tuy cao, chiến ý hừng hực nhưng thanh âm lại cực kỳ nhỏ.
Nhìn đám thuộc hạ ô hợp đã bước đầu đi vào quy củ, Ngọc Cổ Thanh âm thầm gật đầu hài lòng, nói tiếp
“Tốt!”
“Còn một chuyện nữa, việc của Giáo Chủ… không đến phiên các ngươi để tâm lo lắng, nhớ rõ… quyền năng của ngài là vô hạn, là bất tử bất diệt, sự chìm nổi của phế khu Cổ Loa, đối với ngài, chẳng qua chỉ là một cái đưa tay nhất chân mà thôi. Do đó, các ngươi tốt nhất vẫn là nên chú tâm vào nhiệm vụ Giáo Chủ giao cho thì hơn, nếu qua kỳ hạn một tháng mà không dâng được sa mạc Quan Tài lên cho ngài thì cứ liệu cái đầu của mình đi”
“Đã rõ, thưa Giáo Sĩ đại nhân!”
…………
Cùng lúc đó, hàng ngàn mét bên dưới mặt đất…
Đôi mắt Đăng Dương lóe lên hào quang yêu dị, thoáng quét qua thế giới một màu đen thui và tĩnh lặng tuyệt đối vì không còn ánh sáng, có chút hài hước mà cong môi cười
“Thì ra, đây chính là cảm giác bị chôn sống. Cũng không tệ lắm nhỉ… AI!”
< Chủ nhân, ngài lại đùa, một trí thông minh nhân tạo như ta thì có được cảm giác gì chứ? Bất quá, nhìn ngài cười tươi như vậy, chắc có lẽ là không tệ thật > AI ăn ngay nói thật đáp lời
“AI, nói chuyện với ngươi, quả thật rất là chán, ngươi biết không?” Đăng Dương lắc đầu thở dài
< Ta đương nhiên biết chứ, kể từ ngày đầu tiên ta và ngài gặp nhau, ngài đã nói như thế rồi, ngài không nhớ sao? >
< Khi đó ngài còn bảo, đợi đến khi nào ngài có đủ quyền hạn rồi, nhất định sẽ tìm cách thêm cho ta một chút cảm xúc của con người đấy > AI nói với chất giọng điện tử vô cảm đặc trưng
Nghe vậy, Đăng Dương thật sự không còn gì để nói, chỉ có thể tiếp tục thở dài
“Thôi… dẹp hết đi, nói chuyện phiếm với một tên vô cảm như ngươi, đơn giản là tự ngược đãi chính mình”
“Tạm quên đi cái chuyện chỉ số EQ gần như bằng không của ngươi, chúng ta nói tiếp chính sự”
“Thành Cô Loa sau năm ngàn năm không có ai chăm sóc, trừ Nội Thành luôn luôn kín cổng cao tường ra, cả Trung lẫn Ngoại Thành đều đã bị hư hại đến không còn hình dạng, từ một tòa thành trù phú như vậy, biến thành phế tích hoang tàn như hiện nay, thật khiến cho người ta lắc đầu tiếc nuối”
“Với cương vị là chủ nhân mới của vùng đất này, ta không thể cứ tiếp tục để nó mang hình dạng tồi tàn đến không chịu nổi như thế này được!”
“Không phải nhiệm vụ của đám Rối Đá cấp 3 chính là lao công quét dọn sao. Giờ đây, toàn bộ thành Cổ Loa đều đã chìm vào lòng đất, biến mất khỏi thế gian rồi, cũng không còn lo có bất cứ ánh mắt soi mói nào dõi theo nữa, cứ để cho bọn chúng thực hiện chức trách của mình đi”
“Ta muốn, dưới sự trị vì của ta, phế khu Cổ Loa sẽ nhanh chóng khôi phục lại phong quang vô hạn của thành Cổ Loa, nơi từng là thánh địa trong mộng của biết bao nhiêu người”
< Theo ý muốn của ngài, toàn bộ 15.000 Rối Đá cấp 3 đều được phát động, ngay lúc này đây, quá trình kiến thiết thành Cổ Loa đã chính thức khởi công, thời gian hoàn thành… không xác định >
“Không xác định được! Chẳng lẽ rất lâu sao?” Đăng Dương nghi hoặc hỏi
< Bởi vì kích thước của thành Cổ Loa quá mức khổng lồ, công trình hư hại lại nhiều không đếm xuể, quá trình kiến thiết mất nhiều thời gian ‘một chút’ cũng là bình thường >
< Tuy nhiên, xin chủ nhân cũng đừng lo, ta nói ‘không xác định’ là do hệ thống không thể tính toán được chính xác thời gian mà thành Cổ Loa khôi phục nguyên trạng thôi, còn nếu tính theo phương pháp ước lượng, vậy thì với sự làm việc liên tục không ngừng nghỉ của 15.000 Rối Đá cấp 3, trong vòng một năm… chắc chắn sẽ hoàn thành >
“Một năm!” Đăng Dương có chút mở to hai mắt “Thật ra mà nói, ta thấy bao nhiêu đây thời gian… là hơi bị nhanh đấy!”
Nên biết, muốn xây một tòa thành to lớn đến nhường này, mấy từ vài chục cho đến cả trăm năm là chuyện vô cùng bình thường. Mà với tình trạng hư hại của thành Cổ Loa hiện nay, tuy rằng khôn phải là xây dựng lại từ đầu nhưng cũng chẳng sai biệt bao nhiêu, không mất từ mười mấy đến hai mươi năm thời gian thì đừng mơ khôi phục toàn bộ.
Dẫu biết rằng, Rối Đá khác với con người, có Long Mạch làm chỗ dựa, bọn chúng sẽ không cần ăn, không cần uống, làm việc thâu đếm suốt sáng từ ngày nay qua ngày khác cũng không sợ mệt. Với ưu thế này của bọn chúng, thời gian kiến thiết nhất định sẽ được rút ngắn đi rất nhiều, thế nhưng… giảm xuống đến chỉ còn một năm, điều này… thật sự là quá mức tưởng tượng của hắn nha.
Đúng là không thể tin nổi!
< Nếu chủ nhân cảm thấy như vậy là quá nhanh, thế thì ta sẽ cho đám Rối Đá làm việc chậm lại nhé! > AI nghiêm túc đề nghị
“Thôi khỏi, cảm ơn!” Đăng Dương lập tức sạm mặt, cái tên này… thực không biết là đang nói thật hay nói đùa nữa. Hắn muốn xây dựng chậm lại để làm cái quỷ dì chứ? Vậy mà cũng hỏi được, trời ạ… không có cảm xúc quả là đáng sợ!
Mà khoan, có đúng là cái tên AI chết bầm này thực sự không có cảm xúc không? Tại sao hắn cứ cảm thấy, câu nói vừa rồi chính là một lời trêu chọc nhỉ?
Ngẫm nghĩ một hồi mà vẫn không ra được bất cứ kết luận nào khả thi, Đăng Dương cuối cùng chỉ có thể lựa chọn buông xuôi tất cả
“Kệ bà nó, có cảm xúc cũng được mà không có cũng chả sao, từ trước đến giờ thế nào thì sau này vẫn cứ như vậy, hai đứa chủ tớ sống cùng nhau, xem như đã rất tốt rồi, suy nghĩ làm chi co mệt óc”
Nói rồi, Đăng Dương liền hoàn toàn không thèm để ý đến việc AI có hay không có cảm xúc nữa mà nhất chân đi thẳng tới một cái giá binh khí lộ thiên ở gần đó.
Dùng ‘Quyền năng – Khai Mở’, hắn dễ dàng vô hiệu hóa lớp kết giới năng lượng bảo vệ bên ngoài rồi cầm đại lên một thanh đao vẫn còn đang luyện chế dở dang, ánh mắt lóe lên hai vòng tròn vàng kim yêu dị, nhẹ nhàn lướt nhẹ qua thân đao không lưỡi, tấm tắc ngợi khen
“Chất liệu không tồi!”
< Chủ nhân, ngài muốn luyện binh sao? >
“Ừ!” Đăng Dương không chút giấu giếm mà gật đầu xác nhận, sau đó thì chợt hỏi
“AI này, nếu như ta lấy khẩu FN Five-seven làm khuôn mẫu, tự chế tạo ra một khẩu súng khác nhưng đạn bắn ra lại chính là đấu khi của ta, vậy thì khi ta dùng nó để giết người, có tính là sử dụng ngoại lực hay không?”
“Và rằng, nếu ta dùng nó để khiêu chiến vượt cấp, ta có nhận được điểm Tích Lũy hay không?”
Không có lấy một giây đình trệ, AI lập tức trả lời
< Bản chất của FN Five-seven chính là một khẩu súng lục, hoạt động dựa trên nguyên lý nổ thuốc súng để tống đạn ra ngoài với áp lực mạnh cùng tốc độ cực nhanh, khi ngài sử dụng thì chỉ cần nhẹ nhàn bóp cò là được, không cần hao tốn bất kỳ sức lực gì, thế cho nên mới được xem như là ngoại lực >
< Còn nếu ngài chế tạo ra một khẩu súng sử dụng đạn đấu khí thay vì đạn thuốc súng, vậy thì mỗi lần siết cò sẽ làm tiêu hao đấu khí của bản thân, trường hợp này sẽ được hệ thống xếp vào hàng tự thân sức mạnh, dù là giết người hay săn quái thì đều nhận được điểm Tích Lũy như thường >
Nghe AI hồi đáp, Đăng Dương liền mừng như mở cờ trong bụng, cười to nói
“Ha ha, được là tốt, được là tốt!”
“Thiết nghĩ, sau khi đã đột phá thành công cảnh giới Võ Tướng, càng ngày càng lại chiến đấu với những võ giả mạnh khôn cùng, khẩu FN Five-seven từng một thời là quân át chủ bài của ta sẽ không còn đất dụng võ nữa”
“Nhưng giờ thì hay rồi, dù đã không còn là nguyên bản nhưng… một lần nữa, súng… thứ vũ khí giết người nguy hiểm, thầm lặng và hiệu quả nhất sẽ lại là một trong những quân át chủ bài tối hậu của ta, và ta… người sở hữu nó cũng sẽ được tiếp tục trải nghiệm cái cảm giác siết cò đầy kích thích đó, ha ha ha!”
Mang tâm trạng có chút hứng khởi, Đăng Dượng liền đem thanh đao vần còn chưa luyện chế xong kia, thu vào bên trong túi đồ hệ thống, sau đó lại tiếp tục cuỗm hết toàn bộ binh khí trên giá đỡ, bất kể là không hoàn chỉnh hay bán thành phẩm.
‘Thông qua Thần Binh Phổ, tiến hành phân tích cấu tạo của FN Five-seven’
< Đã phân tích thành công cấu tạo chi tiết của FN Five-seven >
‘Thông qua Thần Binh Phổ và Thiên Đạo Chân Kinh, tiến hành cải tiến toàn diện FN Five-seven, tăng cường toàn bộ tất cả chỉ số, đặc biệt… thay thế đạn thuốc súng bằng nguyên lý dẫn truyền, lưu trữ và bộc phát đấu khí’
< Đã cảnh tiến thành công FN Five-seven >
< Ngài đã nhận được bản thiết kế FN Five-seven theo phong cách ‘Đấu Khí Động Lực Học’ >
‘Khởi động hệ thống Lò Rèn, lấy bản thiết kế FN Five-seven theo phong cách ‘Đấu Khí Động Lực Học’ làm quy chuẩn, Luyện Binh Chi Hỏa hóa thân thợ rèn, sử dụng tất cả binh khí chưa hoàn chỉnh và bán thành phẩm làm nguyên liệu, tự động luyện chế khẩu súng lục đặc biệt chỉ thuộc về riêng ta’
< Hệ thống Lò Rèn đã được khởi động, quá trình chế tạo phiên bản cải tiến của FN Five-seven bắt đầu, thời gian ra lò là 9 tiếng 39 phút >
“Chỉ 9 tiếng 39 phút, cũng không lâu lắm!” Đăng Dương vui vẻ mỉm cười rồi đột ngột biến mất vô ảnh vô tung như một bóng ma.