Hào Quang Mặt Trời

Chương 318: Tầng thứ tư của Cổ Thần Tháp




Ngọc Cổ Thanh rời đi, Đăng Dương ngỡ ngàng trong thoáng chốc nhưng rồi rất nhanh, cũng đã thanh tĩnh lại.

Thủ đoạn tẩu thoát trong vòng vây trùng trùng Thủy Quái của Ngọc Cổ Thanh, đúng là rất ngoạn mục và gần như không thể tin nổi, một lần nữa khiến cho Đăng Dương phải tròn mắt mà nhìn, ngạc nhiên cực độ. 

Tuy nhiên, bên cạnh sự ngạc nhiên không thể lý giải đó, với sức mạnh bá đạo của Thiên Đạo Chi Nhãn, Đăng Dương cũng đã nhìn thấu tình trạng thật sự của Ngọc Cổ Thanh. 

Sau cú bạo nổ kinh thiên động địa đó, mặc dù ban thân có thể trốn chạy thành công dưới hình dạng là một giọt Tinh Huyết Bổn Mệnh tràn ngập sinh cơ, thế nhưng, cảnh giới võ đạo của Ngọc Cổ Thanh cũng theo đó mà sụt giảm vô cùng trầm trọng, một hơi không ngừng nghỉ, rơi thẳng xuống mấy cấp độ liên tiếp, từ một cường giả Kình Quân nhất trọng thiên cao cao tại thượng biến thành một tên Võ Tướng sơ cấp không đáng một đồng.

Chỉ bấy nhiêu tu vi đó của hắn ta, Đăng Dương chỉ cần một quyền duy nhất là đã có thể đập bẹp hắn một cách phi thường dễ dàng, so với việc giết chết một con kiến vô dụng cũng không khác là bao.

Ngọc Cổ Thanh giờ đây, đã không còn xứng làm một hòn đá cản đường Đăng Dương nữa rồi, đơn giản chỉ là một hạt bụi nhỏ bé không đáng để tâm mà thôi.

Vừa nghĩ đến đây, không hiểu vì sao, Đăng Dương đột nhiên nhíu chặt lông mày, và rồi sau đó, không dám có một chút chần chừ nào, hắn ngay lập tức đạp sóng mà đi.

Nhìn thấy hành động quá mức bất thường của Đăng Dương, AI liền khó hiểu hỏi

< Chủ nhân, ngài làm sao vậy? >

Đăng Dương bình tĩnh đáp “Đuổi theo Ngọc Cổ Thanh”

< Chủ nhân, ngài không cảm thấy… làm như thế là có chút vội vàng và xung động à? >

< Tên Ngọc Cổ Thanh kia, cho dù đã thoát khỏi tầm tay của ngài, nhưng rõ ràng, để có thể làm được điều đó, hắn đã phải trả một cái giá cực kỳ đắt, khiến cho tu vi rơi rớt một cách thảm hại, phế đến không thể nào phế hơn >

< Ngài thử nghĩ, với sức mạnh của một tên Võ Tướng sơ cấp yếu kém, hắn ta có thể vượt qua tầng thử thách thứ tư của Cổ Thần Tháp hay sao chứ? >

< Tất nhiên là không thể nào, vậy cho nên, ta đề nghị ngài không cần quá mức hấp tấp, cứ chậm rãi sử dụng Kỹ năng huyết mạch ‘Ngự Thủy Thuật’ của mình, hốt gọn đống Tinh Hoa Thạch chất cao như núi của đám Thủy Quái kia cái đã, như thế mới là tối nhất, không phải sao! >

< Theo như hệ thống ước lượng, giá trị của đống Tinh Hoa Thạch này, tương đương với khoản từ 20.000 đến 30.000 điểm Tích Lũy đó, đích thị là một món hời không thể chối từ >

“Ngươi nói không hề sai, quả thật là một món hời cực đại!” Nghe AI nói, Đăng Dương cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tuy vậy, cước bộ của hắn cũng không vì thế mà chậm lại một chút nào

“Chỉ có điều, so với món hời từ trên trời rơi xuống này, truyền thừa Cổ Loa lại càng quý giá hơn cả ngàn vạn lần”

“AI, ngươi đừng quên, An Dương Vương đã từng nói, bản chất của thử thách truyền thừa là một cuộc đua sinh tử chứ không phải là một trận quyết đấu sống còn, bất kể mạnh yếu thế nào, tu vi ra sao, tất cả đều không quan trọng, kẻ về đích đầu tiên chính là kẻ chiến thắng cuối cùng”

“Ngọc Cổ Thanh bị sụt giảm tu vi trầm trọng, điều này ta không phủ định, thế nhưng ta lại càng không chắc chắn được, hắn ta có thể giữ trạng thái giọt máu và tốc độ khủng bố đó trong bao lâu”

“Nếu như chỉ vừa đủ để thoát khỏi tay ta và đến được tầng thứ tư, vậy thì đúng là chẳng cần lo lắng. Bất quá, nếu như Ngọc Cổ Thanh, kẻ hết lần này đến lần khác làm cho ta giật mình lại có thể duy trì được thứ sức mạnh khó lường đó trong thời gian dài thì sao?”

“Không cần quá dài, một phút mà thôi, chỉ cần một phút, ta có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng, với cái tốc độ nhanh đến nổi gần như là dịch chuyển không gian kia, hắn ta có thể vượt qua cả thử thách ở tầng thứ tư và tầng thứ năm của Cổ Thần Tháp một cách cực kỳ dễ dàng, tựa như lấy tiền ở trong túi vậy”

“Và tất nhiên, nếu điều đó là sự thật, vậy thì truyền thừa Cổ Loa sẽ thuộc về hắn. Còn ta, kẻ đến sau, cái chết sẽ là thứ chờ đợi ta ở cuối con đường”

Khẽ hít sâu một hơi, Đăng Dương nói với giọng kiên định

“Chính vì vậy, AI, để đề phong bất trắc, ta bắt buộc phải bỏ qua cái lợi trước mắt mà dồn hết sức lực đuổi theo Ngọc Cổ Thanh. Chỉ mong rằng, suy đoán của ta là sai lầm!”

Dưới chân hắn, con Thủy Quái bậc 7 mang hình dạng Cá Kiếm đã được thay thế bởi một con Thủy Quái bậc 10 – Cá Cờ Khổng Lồ.

Con Cá Cờ Khổng Lồ này, trong đại dương bao la bất tận nơi đây, tuy không được tính là Thủy Quái hùng mạnh nhất, so với Thủy Quái bậc 10 – Bạch Tuộc Trăm Vòi hay Cự Kình Khổng Lồ vẫn còn thua kém một khoảng khá xa, thế nhưng, về mặt tốc độ, nó hoàn toàn không có đối thủ.

Chính vì thế, Đăng Dương cưới trên lưng Cá Cờ Khổng Lồ chưa đầy nửa phút thời gian thì đã đến ngay bên dưới Tế Đàn cổ xưa.

Hai chân ầm ầm phát lực, Đăng Dương rời khỏi cái lưng to lớn của Cá Cờ Khổng Lồ, bắn thằng người lên không trung như một viên đạn pháo rồi nhẹ nhàn đ hạ chân xuống Tế Đàn.

Như thường lệ, một đạo bạch quang lóe lên rồi Đăng Dương liền biến mất.

--------*-*--------

Cổ thần tháp, tầng thứ tư.

Trên một cái bệ đá được bao phủ bởi vô số hoa văn cổ xưa tối nghĩa, một đạo bạch quang thoáng lóe lên và Đăng Dương đã xuất hiện ở nơi này. 

Gàoooo…

Leng keng… leng keng…

Hí…

Rầm rập… rầm rập…

Rống!!!

Thứ đầu tiên Đăng Dương nghe được là âm thanh của một trận chiến hỗn loạn và ác liệt.

Tiếp đó, khi mà ánh mắt hắn dần dần sáng tỏ sau khi đạo bạch quang chói lóa hoàn toàn biến mất, một mảnh chiến trường rộng lớn vô biên, ngập tràn sát khí lăng thiên triệt địa, cực kỳ kinh tâm động phách đã ngay lập tức đập thẳng vào mắt hắn.

Chỉ thấy, dưới bầu trời đêm mịt mù không một ánh sao, nương theo ánh sáng léo lắt như đầy kỳ ảo từ vầng trăng khuyết trên bầu trời, hai đội quân Xác Sống khổng lồ đang điên cuồng giao chiến với nhau.

Trong đó, đội quân có số lượng đông đảo hơn khoát trên người chiến giáp đen như hắc thạch, khi thế hừng hực tựa địa ngục ma binh, phô thiên tái địa, che lấp cả đất trời. 

Đội quân còn lại thì mặc giáp vàng bóng loáng như gương, được điểm xuyến bởi những chiến lông vũ rực rỡ xinh đẹp, mang đến cho người ta một cảm giác thập phần cao quý không nói nên lời.

Có điều, địa ngục ma binh cũng thế mà rực rỡ cao quý cũng vậy, tất cả giờ đây… đều chỉ còn là những vết tích còn lại của một quá khứ phong quang vô hạn.

Không còn hơi thở của sự sống, không có sự khao khát chiến thắng của kẻ chinh phạt hay tinh thần kiên cường của đội quân chống giặc ngoại xâm, chỉ còn lại hàng vạn thây ma với gia thị thối rữa khô quắc khô quơ, vô tri vô giác, điên cuồng chém giết nhau với không một mục đích rõ ràng nào.

Nơi đây… chính là thế giới của người chết, vùng đất của những cơn ác mộng kéo dài ngàn năm, vĩnh viễn không có hồi kết.