“Chu Lam, ngươi nghe cho rõ đây, ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội trả được thù cho Ân My đâu, bởi vì… hôm nay chính là ngày chết của ngươi”
Chu Lam vừa ngã xuống, Đăng Dương liền muốn bồi thêm một cước, đánh rắn dập đầu.
Thế nhưng, ngay khi Đăng Dương vừa mới đưa chân lên, còn chưa kịp xuất cước thì cái đuôi rồng của Chu Lam đã bất ngờ phóng vút ra với tốc độ siêu nhanh, trong chớp mắt liền cuốn chặt lấy chân trụ của Đăng Dương rồi ra sức giật mạnh một cái, khiến cho Đăng Dương ngã ầm xuống đất.
Lập tức chớp lấy cơ hội ngàn năm có một, Chu Lam liền từ dưới mặt đất phóng người lên như mãnh hổ vồ mồi, dương ra hai cái long trảo với mười móng vuốt sắc lạnh hàn quang, tựa như cuồng phong bạo vũ, điên cuồng đánh tới Đăng Dương.
Bị gạt chân đến ngã nhào xuống đất, Đăng Dương hoàn toàn rơi vào tình cảnh mất thăng bằng cực độ, không có điểm tựa vững chắc để xuất lực, hai tay của hắn tuyệt nhiên không thể chống chọi lại cơn mưa long trảo ảnh vô thiên tái địa của Chu Lam.
Chính vì thế, Đăng Dương không còn cách nào khác là một lần nữa rút Hoàng Hôn Kiếm ra khỏi túi đồ hệ thống rồi sử dụng nó như một tấm khiên chắn ngăn chặn trước người, hứng lấy thế phản công điên cuồng của Chu Lam.
Keng… keng… keng… keng…
Ào ạt long trảo hung mảnh rơi xuống trọng kiếm đen xì, vang lên từng tiếng va chạm đinh tai nhức óc, hoa lửa bắn ra tung tóe khắp nơi.
“GRỪM… ngươi đã giết Ân My, người mà ta yêu nhất, sau đó lại dám nhục mạ Triệu Vũ Vương, đại nhân ân của ta, tội nghiệt của ngươi… đáng chết vạn lần!”
Chu Lam rít lên từng tiếng thống hận, sát ý tỏa ra từ đôi mắt màu vàng như muốn thông thiên nuốt địa, hận ý… thấu tận trời xanh.
Long trảo rơi xuống càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, tựa sóng biển dạt dào, liên miên bất tận, không có hồi kết. Lần phản công hung bạo này, Chu Lam thật sự đã đánh cho Đăng Dương tối tăm mặt mũi, chỉ có thể nằm im dưới mặt cát vàng nóng bỏng mà bị động đỡ đòn, muốn phản công cũng không được mà muốn thoát ra cũng chẳng xong.
Mặc dù vậy, lại một lần nữa, Đăng Dương đã thể hiện được một tâm trí kiên định đến không thể lay chuyển của mình. Trong hoàn cảnh bị dồn vào chân tường, sắc mặt của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh và tự nhiên, trên vầng trán cao rộng tuy rằng lấp tấm mồ hôi to như hạt đậu, thế nhưng trên đôi môi mỏng manh vẫn luôn luôn nở một nụ cười trêu chọc khiến cho người ta phải giận sôi.
“Tội nghiệt của ta… đáng chết vạn lần? Ha ha, Chu Lam, ngươi lại nói sai rồi”
“Ta nói cho ngươi biết, Ân My chết, nguyên nhân không phải tại ta mà là do chính bản thân ngươi quá mức yếu đuối, quá mức hèn kém, quá mức nhu nhược mới không thể nào bảo vệ được cho nàng. Ân My chết, tất cả tội nghiệt là tại ngươi! Nếu như ngươi muốn bảo thù cho nàng ta, đúng ra là phải tự kết liễu chính mình mới phải”
“Hài, nói ra thì cũng tội, một bông hoa mới chớm nở, kiều diễm, xinh đẹp như Ân My, lại chỉ vì yêu lầm một tên bất tài như ngươi mà mất đi mạng sống. Chắc có lẽ giờ này, ở thế giới bên kia, nàng ta đang vô cùng hối hận vì sự lựa chọn cực kỳ xuẩn ngốc của mình đó nha, ha ha ha!”
“Một kẻ như ngươi, cơ bản không đáng để nàng ta yêu và rồi lại phải trả giá bằng cả tính mạng của mình”
“Ừm, mà nói đến đây, ta chợt nhận ra một điều là, rất có thể, Ân My… nàng ta cũng là một người ngu dốt và bất tài giống như ngươi vậy, chính vì thế cho nên, nàng ta mới có thể đem lòng yêu ngươi nha, quả đúng là Vật Hợp Theo Loài mà, hợp lý… hợp lý… ha ha ha”
“Ngu dốt đi với ngu dốt, bất tài cặp với bất tài, chết cũng đáng, trách ai được đây?”
“Còn về tên Triệu Đà kia, ta phi, có lẽ… đối với ngươi… hắn ta là một đại ân nhân, nhưng trong mắt ta… hắn… không khác gì một tên cặn bã, ta thích thì ta chửi đấy, làm gì nhau nào, ha ha ha… mu ha ha ha”
“Khốn khiếp, câm cái mỏm chó của ngươi lại cho ta!” Chu Lam khàn giọng thét lên như một con dã thú điên dại
Từng câu từng chữ tên sát nhân nói ra, chửi bới, nhục mạ hắn, ổn thôi, hắn có thể xem như không có chuyện gì, bởi vì đối với hắn, tất cả bọn chúng chỉ là gió thoảng mây bay, vô hình vô nghĩa.
Thế nhưng, Đăng Dương đâu chỉ chửi bới mỗi một mình hắn, hắn ta còn xúc phạm, lăng mạ Ân My, người mà hắn yêu quý nhất, và thậm chí, thằng khốn đó còn trắng trợ phỉ nhổ cả Triệu Vũ Vương, đại ân nhân, người đã đưa tay với hắn trong những giây phút tăm tối nhất của cuộc đời.
Điều đó khiến cho hắn tức giận như muốn phát điên, toàn bộ sức mạnh trong người không lưu lại chút nào, trong thời khắc này đều bùng nổ toàn bộ, Hắc Hỏa ầm ầm bốc lên, điên cuồng thiêu đốt không gian, quán chú vào hai long trảo bén nhọn, tràn đầy lạnh lùng và bạo lực, đập thằng xuống người Đăng Dương.
Một quyền này, gần như là hội tụ toàn bộ sức mạnh của Chu Lam, uy lực ẩn chứa trong đó, sợ rằng không hề thua kém ‘Thiên giai’ võ kỹ, dù cho có Hoàng Hôn Kiếm làm lá chắn, Đăng Dương cũng chứa chắc đỡ nổi.
Nhìn hỏa quyền hủy diệt càng lúc càng phóng to ra, ánh mắt Đăng Dương bổng lóe lên quang mang sắc lạnh
‘Thời cơ đã đến, chính là lúc này’
Bom choáng! Boong!
“Hỏa thuật bậc 3 – Kháng sát thương hệ Hỏa!”
“Lôi thuật bậc 3 – Cường hóa đấu khí hệ Lôi!”
“Hồn thuật bậc 3 – Sóng Chấn Động Linh Hồn!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Chưởng Tâm Lôi!”
Chớp lấy thời cơ Chu Lam dừng lại công kích cuồng phong bạo vũ để ngưng tụ sức mạnh, xuất ra một quyền tất sát cuối cùng, chỉ trong tích tắc, Đăng Dương đã tung ra một loạt thủ đoạn của mình, nào là bom choáng che đi tầm mắt, hồn thuật cường hóa bản thân, linh hồn công kích và cả sóng âm chưởng lực.
Tất cả tụ hội lại, tạo thành một đòn phản công chớp nhoáng quỷ khốc thần sầu, không thể tưởng tượng.
Đầu tiên, bom choáng phát nổ, giải phóng ra một luồng ánh sáng chói chang gấp trăm lần ánh sáng của mặt trời, khiến cho Chu Lam rơi vào tình trạng mù lòa tạm thời, mất hết thị lực.
Mà hắc quyền rực lửa cũng vì thế mà thoáng khựng lại giữa không trung
Tuy nhiên, nói gì thì nói, dù cho có bị bom choáng làm cho mù mắt, với sức mạnh của một Long Nhân cường đại, tình trạng mù lòa này cũng không làm khó Chu Lam được bao lâu, còn chưa kéo dài đến một giây thời gian thì đã hoàn toàn biến mất, sát chiêu hủy diệt tiếp tục phá không lao thẳng xuống Đăng Dương.
Bất quá, nửa giây thời gian khựng lại đó là quá đủ để Đăng Dương xuất chiêu sau mà tới trước…
Ầm! Một tiếng sấm chấn động trời quang.
Chỉ thấy từ lòng bàn tay Đăng Dương, một luồng dao động âm thanh vô cùng mạnh mẽ, theo tiếng sấm vang dội mà phóng thẳng ra ngoài, dễ dàng xuyên qua nắm đấm hỏa diễm rồi chui tọt vào bên trong cơ thể Chu Lam mà không gặp phải bất kỳ một sự phản kháng nào.
Ngay sau đó…
Bụp, một tiếng nổ trầm đục vang trong lồng ngực Chu Lam, và rồi một dòng máu đỏ tươi phọt ra từ miệng hắn, long nhãn màu vàng ngập tràn dáng vẻ không thể tin nổi, nhìn thẳng vào Đăng Dương.
Chuyện gì vừa xảy ra? Thứ ánh sáng chói mắt kia là gì và hắn làm sao lại bị thương? Những câu khỏi không lời giải đáp cứ xoay vần trong đầu Chu Lam, khiến cho hắn như bị lạc vào mê võng, mơ mơ hồ hồ.
Có điều, mơ hồ thì mơ hồ, khó hiểu thì khó hiểu, một quyền hủy diệt được hắn xuất ra, hoàn toàn không có ý định thu lại, thẳng một đường… mạnh mẽ giáng xuống Đăng Dương.
Chỉ là, đúng vào lúc này, linh hồn công kích của Đăng Dương bắt đầu phát huy tác dụng, vô thượng linh hồn lực cực kỳ cường đại, tựa như một mũi khoang uy lực, trực tiếp bỏ qua toàn bộ lớp phòng ngự bên ngoài mà xoáy sâu vào đại não Chu Lam, khiến cho hắn đầu đau như búa bổ, tinh thần chấn động, thất khiếu đổ máu.
Đòn hậu chiêu vô hình vô chất này, quả thực âm hiểm đến cực hạn, làm cho Chu Lam đang trong cơn điên cuồng, đồng thời còn bị nội thương từ trước đó do Chưởng Tâm Lôi của Đăng Dương, rốt cuộc dẫn đến nơi lỏng phòng bị, khó lóng tránh thoát.
Lại nói, Hồn Sư lợi hại nhất là cái gì, đương nhiên chính là linh hồn công kích, thứ khiến cho bất kỳ tên võ giả nào cũng phải rùng mình khiếm đảm.
Chu Lam là Võ Tướng đỉnh phong… không sai, Chu Lam luyện được võ kỹ hóa hình, biến thành Long Nhân người người nể sợ… điều này cũng không sai, thế nhưng, dù cho hắn có cường đại đến thế nào thì linh hồn của hắn cũng chỉ là linh hồn của một người bình thường mà thôi, hoặc quá lắm là mạnh mẽ hơn người bình thường một chút, nếu đem ra so với Đăng Dương, vốn dĩ là một Thập Tinh Hồn Sư trung cấp thì càng không cách nào sánh bằng, thua kém xa lắc xa lơ… như trời và đất.
Hiện nay, Đăng Dương lại dùng chính linh hồn lực phi thường cường đại của mình, phát động công kích trực tiếp vào linh hồn của Chu Lam, hắn ta làm sao mà đỡ nổi.
Chỉ thấy, sau khi hứng chịu đả kích cực nặng về mặt linh hồn, Chu Lam liền hét lên trong đau đớn tột độ, mặc dù vậy, hắn ta vẫn kiên quyết kiềm nén thống khổ, đem hắc hỏa quyền đánh xuống người Đăng Dương.
Tuy nhiên, Chu Lam kiên quyết thì kiên quyết, với tình trạng tâm tạng nội thương, linh hồn hao tổn hiện nay của hắn, không thể nào duy trì được uy lực hủy diệt kinh thiên của hắc hỏa quyền, từ đó, dù muốn dù không, nguy cơ mà Đăng Dương phải gánh chịu cũng đã giảm từ mức ‘cực kỳ nguy hiểm’ xuống còn ‘tương đối nguy hiểm’ mà thôi.
Mà với mức độ tương đối nguy hiểm này, Thủy Thần Thể cộng với Long Thần Vũ Khải của Đăng Dương vẫn là chịu đựng được.
Nhấn nhá một hồi, hắc hỏa quyền cuối cùng cũng đã rơi xuống, hung bạo đánh mạnh vào trọng kiếm Hoàng Hông đang che chắn trước người Đăng Dương
Chỉ nghe, ‘đùng’ một tiếng chấn động không gian, dưới uy lực quá mức kinh khủng của hắc hỏa quyền, Đăng Dương cùng với Hoàng Hôn Kiếm của hắn liền bị đánh cho lún sâu vào lòng đất, mạnh mẽ đập ra một cái hố cát to tướng với đường kính lên đến hai trăm mét giữa biển sa mạc bao la, bất tận.
Trọng kiếm Hoàng Hôn, thân là một thanh Địa Nguyên Binh cực kỳ cứng rắn, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu nổi sức mạnh bộc phát của Chu Lam, chưa đến một giây thì đã móp méo biến dạng, cong vòng lại như một cây cung, hoàn toàn bị phế bỏ.
Trong khi đó, Long Thần Vũ Khải bao bọc khắp người Đăng Dương cũng hiện đầy vết nứt, một số nơi còn vỡ ra thành từng mảnh, để lộ bên trong bộ võ phục rách nát tả tơi cùng với làn da tím đỏ bầm dập.
Từ đó có thể thấy, trực diện hứng chịu một quyền toàn lực của Chu Lam, một kẻ có lực chiến tương đương với cường giả cảnh giới Kình Quân, dù cho thể chất Đăng Dương có mạnh mẽ đến mấy cũng không tránh khỏi thụ thương trong người, đôi môi mỏng manh bất chợt mở rộng, phun ra một búng máu tươi đỏ lòm chói mắt.
“Mẹ kiếp, hơi bị đau đấy!”
Cố nén cơn đau nhức âm ỉ trong người, Đăng Dương chửi thề một tiếng, cường ngạnh nuốt xuống ngụm máu tươi thứ hai chực chờ trào ra, không đợi cho Chu Lam có cơ hội bồi thêm một quyền nữa, liền sử dụng khả năng độn thổ của Đại Địa Tinh Linh, từ sâu bên trong hố cát, chạy thẳng ra ngoài.
Thấy Đăng Dương chạy trốn ngay trước mắt, Chu Lam muốn tức tốc đuổi theo nhưng lực bất tòng tâm, hiện nay, không tính nội thương trong người, linh hồn của hắn vẫn đan đau đớn đến không cách gì tả nổi.
Với tình trạng cực kỳ bất ổn này, khống chế đấu khí vận chuyển trơn tru trong kinh mạch để tiếp tục chiến đấu đã là rất khó rồi, huống chi là việc truy sát Đăng Dương.
Trước mắt, việc cấp thiết nhất là hắn cần phải làm đó là ổn định thương thế, sau đó mới từ từ tính sổ tên sát nhân đáng kinh tởm kia.
Dù sao, trúng phải một quyền kia của hắn, mặc dù còn không đạt đến ngưỡng sức mạnh hoàn hảo nhất, thế nhưng, chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đã dư sức khiến cho hắn ta ăn đủ đau khổ rồi, thụ thương nghiêm trọng là điều không thể tránh khỏi.
Đến cuối cùng, còn không phải là cá nằm trên thớt, mặc cho hắn chém giết hay sao?
Nghĩ như vậy, Chu Lam liền móc từ trong người ra một bình pha lê nho nhỏ, bên trong chứa đựng thứ chất long màu đen sánh đặc, giống y như đúc loại cổ dược mà hắn đã từng đưa cho hai người Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong, sau đó dùng răng mở nắm rồi ừng ực uống vào.
------*-*------