Hào Quang Mặt Trời

Chương 300: An Dương Vương hiện thân




Trong Chánh Điện Đế Vương sa hoa tráng lệ

Hỏa diêm nuốt chửng lấy mây đen, hóa thành một biển hỏa vân cuộn trào nhiệt lượng, nóng đến nổi làm biến dạng cả không gian

“Không thể nào!”

“Chuyện này, làm sao có thể như thế được?”

“Trùng Ăn Thịt của chúng ta…!”

“Tất cả đã bị thiêu đốt sạch sẽ trong nháy mắt!”

“Hai tia sáng đỏ rực vừa rồi là gì? Từ khi nào mà lão già đáng chết kia lại mạnh mẽ đến như vậy, hay là lão ta vốn dĩ luôn luôn giấu nghề, giả heo ăn thịt hổ mà đánh lừa tất cả chúng ta?”

Những tiếng hít khí lạnh cùng thanh âm kinh ngạc đến ngỡ ngàng không ngừng được thốt lên từ đám người Phá Thiên Tông.

Họ thật sự không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra ngay trước mắt, bầy Trùng Ăn Thịt phi thường đánh sợ mà ai ai cũng phải khiếp hãi của Phá Thiên Tông, thế nhưng lại không chịu nổi một chiêu của lão già kia, hoàn toàn bốc hơi theo đúng nghĩa đen chỉ trong chớp mắt, điều này quả thật khiến cho tất cả bọn hắn như chết đứng tại chỗ, đóng băng linh hồn.

Trong đó, người kinh ngạc nhất, không ai khác chính là Ngọc Cổ Thanh, hắn lúc này thật sự là bị sốc, hơn nữa còn là bị sốc không hề nhẹ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hoàn toàn câm nín không nói nên lời.

Sự tự tin của hắn, lòng kiêu ngạo tuyệt đối của hắn, tất cả đều đã bị Đăng Dương lạnh lùng bẻ gãy một cách không thương tiết.

Mà không chỉ Phá Thiên Tông thôi đâu, kể cả Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung và tất cả hai mươi đệ tử còn lại của liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động cũng ngạc nhiên không kém, người nào người nấy đều mắt chữ A, mồm chữ O, trợn tròn ánh mắt không nói nên lời.

Bất quá, khác với Phá Thiên Tông, cái ‘không nói nên lời’ của bọn họ lại là ‘kích động không nói nên lời’ chứ không phải là ‘hoảng sợ không nói nên lời’.

Sau một giây kinh ngạc ngắn ngủi, sắc mặt Nguyệt Yên Lan liền trở nên vui mừng như điên, ha ha cười lớn

“Mặc dù đã được lão tiên sinh nói trước là ngài ấy sẽ có phương pháp để khắc chế bầy Trùng Ăn Thịt của Phá Thiên Tông, thế nhưng trăm lần vạn lần cũng không ngờ được, phương pháp của ngài lại lợi hại đến tình độ này, quá mức khủng khiếp, quá mức tuyệt vời, quá mức bá đạo rồi, ha ha ha!”

“Đúng như vậy, cỗ sức mạnh này, khí tức của nó, hơi thở hủy diệt không tưởng của nó, thật sự là đã vượt xa phạm trù của một môn Địa giai cao cấp võ kỹ, đạt đến Thiên giai… không, thậm chí có lẽ còn vượt trội hơn cả Thiên giai võ kỹ nữa cơ” Ngô Thừa Dực cũng hít vào một hơi khí lạnh, thần thái ngập tràn sùng bái, cảm thán không thôi

“Đứng đúng, lão tiên sinh đúng là bá hét chỗ nói!”

“Thật sự ngầu không chịu được, các ngươi nhớ lại mà xem, ngài ấy chỉ thong dong chắp tay đứng đó, ánh mắt liếc nhẹ một cái liền bắn ra hai tia sáng hủy diệt chết người, và rồi bùm một thiết liệt hỏa thiêu đốt, hàng chục vạn con Trùng Ăn Thịt liền trờ về với các bụi. Trời ơi, cái cảnh tượng đó, chắc có lẽ cả đời này ta cũng không thể quên được mất, nghĩ lại mà thấy nổi hết cả da gà”

“Ngươi chỉ được cái nói đúng, nhìn xem, tay ta đang rung rẫy vì kích động đây này!”

Bên cạnh sự ngạc nhiên và vui mừng, một nữ đệ tử Phiêu Miễu Động tựa như đã nhận ra điều gì đó, chợt giật mình hỏi

“Nếu lão tiên sinh đã có sức mạnh cường đại như thế, vậy thì tại sao ngài ấy không sử dụng nó trong trận đại chiến ở Võ Chiến Đài vài ngày trước nhỉ? Nếu khi ấy, ngài cũng có thể dùng một chiêu duy nhất, quét sạch hết đám Trùng Ăn Thịt của Phá Thiên Tông, chắc có lẽ, quân ta đã không thương vong thảm trọng như bây giờ!”

Một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều phải tắt ngúm nụ cười, sững sờ tại chỗ.

Đúng vậy, nàng ấy nói không hề sai, nếu như lúc đó, lão tiên sinh đại triển thẩn uy như những gì mà ngài vừa mới thể hiện ra đây, những huynh đệ tỷ muội đã khuất kia của bọn họ, có lẽ bây giờ vẫn còn sống tại dương gian.

‘Tại sao lúc đó, lão tiên sinh lại không làm như vậy? Tại sai ngài ấy muốn che giấu sức mạnh, tại sao ngài ẩy lại để huynh đệ của bọn họ chết, mục đích của ngài ấy rốt cuộc là gì?’

Một loạt câu hỏi đồng loạt hiện ra trong đầu tất cả mọi người, niềm tin của bọn họ đối với lão tiên sinh, ngay tại thời khắc định mệnh này, bổng nhiên bị lung lay.



Hình ảnh một lão tiên sinh trí tuệ, toàn năng và cực kỳ mạnh mẽ, người có địa vị cao thượng sánh ngang với các vị Đường chủ trong lòng bọn họ, trong nhất thời đã bị bao phủ bởi một màu đen tăm tối, âm hiểm và tàn độc.

Bọn họ cảm thấy bị phản bội, hơn nữa còn là bị phản bội bởi người mà bọn họ tin tưởng nhất. Cái cảm giác này, nó đau đớn còn hơn bị dao đâm xuyên vào tim.

Buồn cười làm sao, chỉ vì một ý nghĩ tiêu cực, một sự suy diễn mơ hồ, chưa được kiểm chứng, bọn họ lại quay ra nghi ngờ vị ân nhân đã cứu mạng chính mình!

Nếu như Đăng Dương biết được những suy nghĩ hiện nay của bọn họ, không biết là hắn nên khóc hay nên cười đây. Suy cho cùng, theo một khía cạnh nào đó mà nói, bọn họ đã đúng.

Đối với Đăng Dương, Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động cũng giống như Phá Thiên Tông, đều là những con rối bị hắn lợi dụng mà thôi.

Hắn dùng Phá Thiên Tông như một hòn đá dò đường, trong khi đó, Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động lại chính là hai lưỡi dao giết chết Phá Thiên Tông.

Khác biệt duy nhất ở đây chỉ là, Phá Thiên Tông chắc chắn sẽ phải chết, còn Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động thì được ‘phép’ sống, nếu như bọn họ biết điều.

Và thật may mắn làm sao, khi mà Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động đã rất ‘biết điều’, đúng như những gì Đăng Dương đã mong đợi ở bọn họ.

Hay nói chính xác hơn, Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động đã hung hiểm thoát khỏi việc bị ghi tên vào cuốn sổ tử thần của Đăng Dương, nhờ vào một lời khẳng định chắt nịch của Lý Tiểu Kiều

“Mọi người không cần lo nghĩ quá nhiều, không phải lão tiên sinh không muốn làm vậy trong trận huyết chiến tại Võ Chiến Đài, mà lúc đó, ngài ấy thật sự lực là bất tòng tâm. Còn vì sao, hiện nay ngài ấy lại mạnh như vậy, cái này thì đơn giản thôi, tất cả chính là vì, lão tiên sinh vừa mới đột phá thành công cảnh giới Bách Tinh Hồn Sư!”

“Bách Tinh Hồn Sư?” Cả đám người một lần nữa giật mình ngạc nhiên

Lý Tiều Kiều gật mạnh đầu xác nhận “Không sai, tuy rằng lão tiên sinh không muốn tiết lộ điều này, thế nhưng ta có thể chắc chắn, ngài ấy đã dùng bốn ngày thời gian trong căn nhà đổ nát kia để bế quan đột phá tu vi hồn lực đó!”

Đám người nghe vậy, sắc mặt thất vọng cùng phẫn nộ, trong nháy mắt đã giãn hết cả ra, tên nào tên nấy đều à dài một tiếng, tỏ vẻ giống như đã hiểu ra (thông não thành công)

“Chả trách, nếu ngài ấy đã là một Bách Tinh Hồn Sư thì mạnh như thế cũng là chuyện thường”

“Chật, tự nhiên ta lại cảm thấy có lỗi quá!”

“Đúng thế, ta vậy nhưng lại có thể ôm lòng nghi ngờ lão tiên sinh, người đã liều mình cứu mạng tất cả chúng ta, thật là một suy nghĩ đáng ghê tởm của thứ súc vật vô tri”

“Hài, nếu như để cho lão tiên sinh biết được chuyện này, chúng ta còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa chứ!”

“Các ngươi tự biết hổ thẹn trong lòng là được rồi, đừng có ngu ngốc nói ra làm cho lão tiên sinh mất hứng, có biết không!” Nguyệt Yên Lan nghiêm giọng nói.

Khác với đám đệ tử bên dưới, kể từ khi bắt đầu, nàng đã không có lấy một chút nghi ngờ nào đối với động cơ của lão tiên sinh rồi.

Cùng với Thủy Linh Lung, chính bản thân nàng cũng là người có thời gian tiếp xúc với lão tiên sinh lâu nhất, thậm chí, cả ba còn có một quảng thời gian sống chung với nhau trong hang động dưới lòng đất, tiếp nhận sự chữa trị tận tâm, tận sức của ngài.

Do đó, nàng biết rất rõ, lão tiên sinh là một người như thế nào. Một kẻ trí tuệ, mạnh mẽ và cũng vô cùng dứt khoát trong hành động.

Nếu như lão tiên sinh thật sự muốn làm như thế, vậy thì ngài ấy chỉ việc trực tiếp sử dụng thứ độc dược khủng khiếp kia, cường ngạnh khống chế nàng và Thủy Linh Lung, sau đó lại thông qua ngôi vị thủ lỉnh của hai người các nàng, mạnh mẽ thâu tóm toàn bộ đệ tử Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động về dưới trướng của mình là được, cần gì phải chơi mấy cái trò tiểu đạo như lừa dối và phản bội nhảm nhí này.

Nói ra, nàng còn sợ bị ngượng mồm nữa là!

“Chúng ta biết rồi, Nguyệt Yên Lan sư tỷ!” Cả đám người xấu hổ đỏ cả mặt, nhao nhao gật đầu hiểu ý

Nghe vậy, Nguyệt Yên Lan liền hài lòng mỉm cười, một nụ cười giá lạnh hơn băng

“Như vậy là tốt nhất, còn bây giờ, lão tiên sinh đã dọn dẹp sạch chướng ngại cho chúng ta rồi, các ngươi còn chờ gì nữa, mau diệt sát Phá Thiên Tông cho ta”

“Vì các huynh đệ tỷ muội đã chết, giết hết bọn chúng!”

“GIẾT!!!”

Với một tiếng thét la vang trời, lấy Nguyệt Yên Lan dẫn đầu, cả đoàn người ngay tức khắc bùng nổ toàn bộ tu vi Võ Tướng của mình, tựa như một bầy hồng hoang mãnh thú khát máu và tàn bạo, lao thằng về phía đám người Phá Thiên Tông vẫn còn đang ngây ngốc, chưa thể hồi tỉnh từ cơn sốc tinh thần cực nặng.

Thế nhưng, đúng vào lúc này, kịch biến lại một lần nữa phát sinh.

Một thứ ánh sáng màu vàng chói lóa bổng nhiên lóe lên rồi chiếu sáng cả Chánh Điện Đến Vương, nhất thời khiến cho nơi này càng thêm mỹ lệ và tôn quý.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Lại là Rối Đá tập kích sao?”

“Mọi người nhìn kìa, cái ngai vàng!”

Nương theo tiếng hét không biết do ai thốt lên, tất cả mọi người, hơn ba mươi võ giả từ cả hai phe ngay lập tức hướng ánh mắt nhìn đến chiếc ngai vàng hoàng kim.

Chỉ thấy, ngai vàng hoàng kim được tạo thành từ chín con kim long lúc này đang phát sáng vô cùng rực rỡ, và càng đặc biệt hơn nữa là, bên trên ngai vàng hoàng kim lại có một bóng người mờ ảo đang khoang thai thả tọa.

Người đàn ông này, anh dũng thần tuấn, uy nghi vô hạn, toàn thân khoát lên một tấm long bào phi thường cao quý với các đường viền được điểm xuyến bằng những sợi lông vũ cửu sắc, trên đầu đội một chiếc vương miệng tử kim lấp lánh, vô cùng cổ kính nhưng vẫn không kém phần tráng lệ, hơi thở chí tôn vô thượng buông tỏa khắp không gian.

Nhìn vào bóng người này, không hiểu tại sao, trong lòng tự khắc dâng lên cảm giác thần phục không thể diễn tả thành lời, cảm giác giống như, quỳ gối trước hắn ta chính là một việc thiên kinh địa nghĩa, thuận theo ý trời, và chúng ta có thể tự hào vì được làm điều đó.

Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng đủ biết, người đàn ông này chính là bậc đế vương một đời, chủ nhân chí cao vô thượng của Cung Điện Hoàng Gia cũng như là toàn bộ toà thành Cổ Loa rộng lớn.

Không thể là ai khác, hắn ta chính là An Dương Vương, vị hoàng đế đỉnh đỉnh đại danh của Vương triều Âu Lạc.

‘Hư ảnh của An Dương Vương đã hiện thế, chẳng lẽ truyền thừa Cổ Loa muốn xuất hiện rồi!’ Đăng Dương một chút cũng không rời mắt khỏi bóng người mở ảo trên ngai vàng hoàng kim, thầm nghĩ trong lòng.

Hư ảnh An Dương Vương khoang thai ngồi trên ngai vàng hoàng kim, phóng ánh mắt bình thảnh đến tĩnh mịch, nhìn xuống mấy chục người đang dương cung bạt kiếm bên dưới, trầm ổn nói, thanh âm phát ra chứa đựng thiên địa chi uy, chấn nhiếp lòng người.

“Chào mừng các ngươi đến với Lạc Thần Điện – Cung Điện Hoàng Gia của Đại vương triều Âu lạc, ta là An Dương Vương, chủ nhân của nơi này”

“Vừa rồi, các ngươi đã thành công tiêu diệt được Ngọc Thạch Long của ta, điều đó đã chứng minh, các ngươi có đủ điều kiện để tham gia vào thử thách truyền thừa của ta, đạt được cơ hội tiếp nhận những gì được cho là tinh hoa nhất của Đại vương triều Âu Lạc”

“Tiếp theo đây, ta sẽ dịch chuyển các ngươi vào trong Cổ Thần Tháp, nơi sẽ diễn ra thử thách truyền thừa Cổ Loa. Nhớ rõ, truyền thừa chỉ có duy nhất một cái mà thôi, kẻ nào đến nhanh nhất, kẻ đó sẽ là người có được”

“Bắt đầu thôi”

Dứt lời, còn không để cho đám người bên dưới kịp thời phản ứng, An Dương Vương đã phất tay một cái, và rồi tất cả mọi người liền biến mất khỏi Chánh Điện Đế Vương, chỉ để lại trên sàn nhà hắc ngọc, một mớ máu thịt và đất đá hổn độn.

Cả không gian, lại một lần nữa chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.

-------*-*-------