Hào Quang Mặt Trời

Chương 262: Sa Quái bậc 9




Vùng Trung Thành, bên trên một đại lộ rộng lớn, đổ nát và phủ đầy cát vàng

ẦM!

Một con Sa Quái bậc 8 có hình thù như một con tê giác cao mười hai mét, bởi vì bị chặt đứt bốn chân mà ngã ầm xuống đất, cơ thể to lớn dãy giụa kịch liệt nhưng vẫn không thể nào đứng lên.

Bao vây xung quanh nó, một nhóm mười mấy võ giả của Phiêu Miễu Động lẫn Tam Sơn Môn nhanh chóng thu hồi vũ khí, một kẻ trong số đó quay đầu nhìn về phía đám người cách đó không xa, cao giọng nói lớn

“Lão tiên sinh, đến lượt ngài rồi!”

Lúc này đã là năm tiếng trôi qua kể từ khi Đăng Dương và người của hai đại thế lực có cuộc họp ngắn ngủi trong Vườn Thiên Dược.

Dựa theo lời đề nghị của Đăng Dương, tất cả hơn trăm võ giả bắt đầu lên đường đến khu vực Võ Chiến Đài, và tất nhiên, bởi vì nơi đây là phế khu Cổ Loa cho nên, cuộc hành trình này cũng không thể tránh được những trận chiến đấu khốc liệt với Sa Quái.

Để tốc độ di chuyển được nhanh hơn, Đăng Dương liền mang Đại Địa Tinh Linh ra để giúp đỡ đám võ giả chém giết Sa Quái theo một cách thuận tiện và dễ dàng nhất, đổi lại, sau khi những cuộc chiến đấu đi vào hồi kết, hắn sẽ được quyền kết liễu con mồi.

“Được!” Đăng Dương đưa mắt nhìn đến con tê giác khổng lồ đã hoàn toàn mất đi nanh vuốt thì liền hài lòng mỉm cười, nhất chân đi đến.

Tiếp đó, hắn tiện tay ném ra một lá bùa màu vàng kim rồi quát khẽ một tiếng lạnh nhạt

“Kim Thuật bậc 2 – Ngũ Đao Phanh Thây!”

Sau tiếng quát, lá bùa vàng kim ngay lập tức hóa thành tro bụi ngay giữa không trung, từ trong làn tro tàn đó, năm thanh đao hoang kim bổng nhiên xuất hiện, phóng thằng về phía con Sa Quái đang nằm bất lực trên mặt đất.

Chỉ nghe xoẹt xoẹt vài tiếng, con tê giác khổng lồ đã bị cắt thành mười mấy khúc, đồng thời, viên Tinh Hoa Thạch lấp lánh màu vàng đất, to như trái táo cũng theo đó mà rơi vào tay hắn.

< Chúc mừng chủ nhân đã thành công vượt cấp giết chết một con Sa quái bậc 8, nhận được 5200 điểm Sinh Mạng, nhận được 45 điểm Tích Lũy >

Đứng tại xung quanh, đám võ giả thuộc hai đại thế lực vừa hình thấy thủ đoạn kinh người của Đăng Dương thì liền hâm mộ không thôi, cười nói rôm rả

“Hồn Sư đúng là quá sức mạnh mẽ, không… phải nói là lão tiên sinh hết sức mạnh mẽ mới đúng, một chiêu kim đao vừa rồi, uy lực e rằng không dưới một môn Địa giai sơ cấp võ kỹ đâu”

“Đúng như thế, hơn nữa, chiêu thức này, lão tiên sinh chính là sử dụng một lá bùa để mà đánh ra, từ đó cũng có thể đơn giản đoán được, trong túi của ngài còn dự trữ rất nhiều lá bùa như thế, các ngươi thử tưởng tượng xem, nếu như ngài ấy sử dụng tất cả số bùa đó cùng một lúc thì sẽ có cảnh tượng như thế nào?”

“Cảnh tượng ra sao thì ta không biết, tuy nhiên ta có thể chắc chắn một điều rằng, trong cái phế khu Cổ Loa này ra, ngoại trừng những tuyệt đại thiên kiêu như Nguyệt Yên Lan sư tỷ và Thủy Linh Lung ra, không một ai có thể sống sót dưới thứ sức mạnh hủy diệt này, bao gồm cả Ngô Thừa Dực sư huynh”

“Thực sự quá mức kinh khủng!”

“Ừm, ừm, các ngươi nói hoàn toàn không sai” Nguyệt Yên Lan nghe đám võ giả bàn tán xôn xao như thế, cái đầu kiêu ngạo cũng không khỏi gật gù đồng ý, cười nói

“Bất quá, đám các ngươi biết một mà không biết hai, so với sức mạnh Hồn Sư này, trình độ y thuật của lão tiên sinh còn cao siêu hơn gấp bội, nếu như ngài ấy muốn, ngay lúc này đầu độc chết hết tất cả chúng ta cũng không phải là không được”

Đã từng một lần bị Đăng Dướng sử dụng độc dược hành xác đến chết đi sống lại, bản thân nàng hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Yên tĩnh đứng bên cạnh, Thủy Linh Lung từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, tuy nhiên, ánh mắt nàng nhìn đến thân ảnh khoát áo choàng đen kia, luôn luôn giữ vững một sự sùng bái không thể che giấu.

Từ đó có thể thấy, so với Nguyệt Yên Lan, nàng còn coi trọng Đăng Dương hơn gấp trăm lần. Trong tim nàng, hắn đã là một thứ gì đó không thể xóa bỏ.

Sau khi thu hồi Tinh Hoa Thạch của con Sa Quái, Đăng Dương đã trở lại bên cạnh hai người Nguyệt Yên Lan, vô cùng tự nhiên, hỏi

“Hiện tại, chúng ta còn cách Võ Chiến Đài bao xa?”

Thủy Linh Lung nghe vậy thì nhanh chóng lấy ra một tấm bản đồ của thành Cổ Loa, tấm bản đồ này của nàng, so với bản đồ da thú của Đăng Dương thì còn chi tiết hơn gấp mười lần.

Thoáng tính toán khoản cách một chút, nàng khẽ đáp

“Vẫn còn gần ba mươi hai cây số nữa, nếu giữ nguyên tốc độ hiện tại, ít nhất phải thêm năm tiếng nữa, chúng ta mới có thể đến nơi”

“Năm tiếng sao? Cũng không lâu lắm, ngược lại, lão phu cũng muốn trong khoản thời gian này, kiếm thêm một chút Tinh Hoa Thạch” Đăng Dương nhẹ nhàn gật đầu, tiếp đó lại quay sang nhìn Nguyệt Yên Lan, hỏi

“Còn những tiểu đội trinh sát kia, bọn họ đã về chưa, có bắt được tên võ giả nào không?”

Nguyệt Yên Lan lắc đầu đáp “Đám người được chúng ta phái đi trinh sát đã trở về báo cáo rồi, thế nhưng vẫn không bắt được một tên võ giả nào để tra hỏi, dù đã cẩn thận lục tung hết tất cả các toà nhà”

“Hay nói đúng hơn là, tính cho đến lúc này, ngoại trừ hơn trăm người chúng ta ra, bọn họ vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai khác trong khu vực chung quanh!”

“Điều này thật sự vô cùng kì lạ! Cứ cho là đại đa số võ giả lúc này đều đang tập trung tại tứ đại bảo địa đi chăng nữa thì cũng không thể nào có chuyện, những khu vực còn lại của phế khu Cổ Loa lại hoàn toàn vắng bóng người như thế này được”



Lý Tiểu Kiều sau khi đưa ra chỉ thị cho nhóm trinh sát tiếp theo trở về, vừa nghe Nguyệt Yên Lan nói vậy thì liền nghi ngờ hỏi

“Có khi nào là do Sa Quái bậc 9?”

Ngô Thừa Dực đồng tình gật đầu “Không sai, nếu quả thực có Sa Quái bậc 9 hoạt động ở đây thì việc hoàn toàn vắng bóng võ giả cũng là chuyện có thể hiểu được”

“Chỉ có điều, nếu đúng là như thế thật, vậy thì chúng ta đang lâm vào nguy hiểm cực độ!”

Lý Tiểu Kiều bắn thẳng ánh mắt khinh bỉ vào sự cẩn trọng của Ngô Thừa Dực, bộ dạng chẳng hề bận tâm, nói

“Chả có gì là nguy hiểm cả, Sa Quái hùng mạnh và nguy hiểm, chẳng qua là vì khả năng hồi phục kinh người của bọn chúng mà thôi”

“Chỉ cần có lão tiên sinh áp trận ở đây, khả năng hồi phục đó xem như triệt để vô dụng, cho dù là Sa Quái bậc 9 thì cũng không tránh khỏi cái chết, bọn chúng dám đến một con, chúng ta liền làm thịt một con, xem thử ai sợ ai”

“Các ngươi đừng cải nhau nữa, gần đây không có quái thú bậc 9 đâu!” Đăng Dương lắc đầu nói

Nhờ vào khả năng bay lượn của Băng Phách Tinh Linh – Lam Điểu, hắn có thể dễ dàng quan sát toàn cảnh cả một khu vực rộng hơn mười dặm xung quanh. Nếu như không phải vì Lam Điểu khó có thể rà soát tình huống bên trong các tòa nhà từ trên cao, hắn cũng không cần phải phái đi mấy đội trinh sát làm gì.

“Làm sao ngài biết là không có?” Lý Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt tò mò

“Lão phu tự nhiên có cách của riêng mình” Đăng Dương cười khẽ đáp, tuy nhiên cũng không có ý định giải thích cặn kẻ điều này

Nguyệt Yên Lan cất đi tấm bản đồ trên tay, hỏi “Lão Tiên Sinh, bây giờ chúng ta tiếp tục lên đường hay sao? Có cần phái đi các đội trinh sát nữa không?”

Đăng Dương không có lập tức trả lời mà hỏi lại “Thời gian phế khu Cổ Loa mở ra là tròn một tháng có phải hay không?”

“Đúng vậy!” Thủy Linh Lung nhu thuận đáp “Hiện tại, tổng thời gian đã trôi qua mười chín ngày, nghĩa là chỉ còn mười một ngày nữa mà thôi”

‘Chỉ còn mười một ngày nữa!’ Đăng Dương thầm nói trong lòng

‘Hiện tại, trong tay mình chỉ có ba chiếc chìa khóa là Lông Ngỗng, Lưu Thủy và Thần Dược, vẫn còn thiếu hai chiếc chìa khóa Thần Binh cùng với Vô Địch nữa để mở ra cánh cửa Đại Thiết Môn, đi vào vùng Nội Thành, nơi chứa đựng truyền thừa Cổ Loa’

‘Trong đó, chìa khóa Vô Địch vẫn còn nằm an ổn ở Võ Chiến Đài, còn về chìa khóa Vô Địch đã bị người khác lấy đi kia, theo như mình nghĩ, đa phần chính là rơi vào tay Ngọc Cổ Thanh, thiên chi kiêu tử của Phá Thiên Tông’

‘Để giành lấy hai chiếc chìa khóa kia, cũng như khai phá toàn bộ trí thức bên trong bọn chúng, tiếp nhận truyền thừa của hai vị Thánh Nhân con lại, ít nhất cũng phải mất từ bốn đến năm ngày thời gian’

‘Bảy ngày còn lại là dành cho việc trở thành truyền nhân của thành Cổ Loa, mang Nỏ Thần Kim Quy về, giúp Thần Rùa tiêu diệt tên Triêu Đà trời đánh’

‘Mười một ngày này, vừa đủ để mình thực hiện tất cả công việc trên, không thừa cũng không thiếu, do đó, tuyệt đối không có thời gian để cho sự phí phạm’

‘Cẩn thận là điều cần thiết nhưng cũng không thể vì thế mà sợ bóng sợ gió được!’

Nghĩ như vậy, Đăng Dương liền dứt khoát nói

“Cứ theo lộ trình như cũ mà đi, chúng ta cẩn trọng trước Ngọc Cổ Thanh chứ không phải sợ hãi hắn, càng không sợ hãi đám Sa Quái bậc 9 kia”

Bỗng nhiên ‘ẦM… ẦM… ẦM’, đại địa bất ngờ run chuyển dữ dội như có động đất xảy ra, nhất thời khiến cho không ít võ giả bị bất ngờ mà té ngã hàng loạt

“Chuyện gì vậy?”

“Động đất à?”

“Mọi người nhìn kìa, mặt đường đang nứt ra!”

Chỉ thấy, trên đại lộ hoang tàn phủ đầy cát bụi, những vết nứt khủng bố mắt đầu xuất hiện rồi lan rộng ra với tốc độ cực nhanh, tựa như cái miệng gớm ghiếc của một con quái thú khổng lồ, muốn nuốt tất cả mọi thứ vào bụng.

Nhìn khe sâu không đáy không ngừng mở rộng với tốc độ cực nhanh, Nguyệt Yên Lan vội vàng quát lớn

“Tất cả mọi người, mau lùi lại, tránh xa những vết nứt kia ra, tuyệt đối đừng để rơi vào trong đó”

“Lão tiên sinh, chuyện này là?” Thủy Linh Lung cũng cau chặt lông mày, vừa thối lui vừa gặng hỏi Đăng Dương

Thi triển thân pháp Đạp Lôi lùi nhanh về phía sau, trong mũ trùm đầu hôn ám, sắc mặt Đăng Dương vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt sâu thăm thẳm lóe lên hào quang chớp động, cười nói

“Lần này xem ra lão phu tính sai rồi, tại khu vực này không phải không có bất kỳ một con Sa Quái bậc 9 nào mà thực ra là có đến tận ba con!”

“Ba con???” Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực cùng giật mình thốt lên

Đăng Dương gật nhẹ đầu “Không sai, ba con Sa Quái này, thế nhưng lại luôn luôn ẩn nấp bên dưới lòng đất cho nên lão phu không tài nào phát hiện ra được”

“Bất quá cũng không cần lo, có lão phu ở đây, Sa Quái bậc 9 hay bậc 8 cũng không khác gì nhau”

“Nguyệt Yên Lan, thông báo với tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu”

“Vâng thưa lão tiên sinh!” Nguyệt Yên Lan gật đầu lĩnh mệnh, sau đó đen đấu khí quán chú vào thanh quản, cao giọng quát to, âm thanh thảnh thoát ngưng đọng cả không gian, phi thường rõ ràng truyền thẳng vào tai của hàng trăm võ giả

“Mọi người nghe cho rõ đây, đây không phải là động đất, những vết nứt này là do ba con Sa Quái bậc 9 đang ẩn nấp trong lòng đất gây ra”

“Đồng thời, bọn chúng cũng chính là mục tiêu tiếp theo của chúng ta, do đó, tất cả hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu”

Mệnh lệnh của Nguyệt Yên Lan, tựa như một trái bom nặng ký, nổ đùng trong đầu toàn bộ võ giả của hai bên, nhất thời, tiếng la hét, tranh luận vang lên khắp nơi

“Trời ạ, phải chiến đấu với Sa Quái bậc 9 thật sao?”

“Còn là chiến đấu cùng lúc với tận ba con!”

“Các ngươi sợ cái gì, ba con thì ba con, với thủ đoạn thần kỳ của Lão Tiên Sinh, cho dù có là mười con cũng không phải là đối thủ của hai đại thế lực chúng ta”

“Đúng vậy, nếu không có khả năng hồi phục kinh người kia, Sa Quái bậc 9, chẳng qua chỉ là một cái bao cát có chút bự mà thôi!”

Cùng lúc đó…

Rốngggggggg!!!

Ùm bòòòòòòò!!!

Gừừừừừừừừừừ!!!

Ba tiếng gầm rú kinh thiên động địa xét nát không gian bất ngờ vang lên.

Từ bên dưới những khe nứt không đáy, từng móng vuốt to bự chậm rãi vươn ra, đập mạnh xuống mặt đất tạo thành những vết cào đáng sợ.

Và rồi chưa đến mười giây, ba con Sa Quái bậc 9 cao hơn ba mươi mét đã hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt của đám người Đăng Dương, gồm một con Sư Tử hai đầu sáu chân, một con Bọ Ngựa với bốn cái càng sắc lạnh như dao cạo và cuối cùng là một con Rồng Đất khổng lồ.

Thấy cả ba con Sa Quái đều đã xuất đầu lộ diện, Đăng Dương không một chút chần chừ liền ra lệnh cho bốn người bên cạnh, mệnh lệnh tuyệt đối của người đứng đầu.

“Lý Tiểu Kiều, nàng thống lĩnh toàn bộ đệ tử của Phiêu Miễu Động, tiêu diệt con Sư Tử hai đầu!”

“Ngô Thừa Dực, con Rồng Đất kia sẽ giao cho ngươi và toàn bộ đệ tử Tam Sơn Môn sử lý!”

“Con Bọ Ngựa còn lại kia sẽ do chính lão phu cùng với Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đến tiếp!”

“Có dị nghị gì không?”

“Xin lão tiên sinh cứ yên tâm, ta cũng chúng tỷ muội Phiêu Miễu Động chắc chắn sẽ làm gỏi con Sư Tử kia trong chốc lát” Lý Tiểu Kiều dõng dạc hô to, trong ánh mắt, tràng ngập dáng vẻ tự tin. Sa Quái bậc 9 mà không có khả năng hồi phục, đối với nàng chỉ là chuyện muỗi.

Dứt lời, Lý Tiều Kiều liền không phí phạm thời gian nữa, sau lưng bất ngờ mọc ra một đôi cánh chim tuyết trắng như mây, vỗ nhẹ một cái đã bay vút lên trời cao, đồng thời cất tiếng nói trong trẻo, kéo toàn bộ đệ tử của Phiêu Miễu Động về phía con Sư Tử hai đầu”

“Phiêu Miễu Động đi rồi, Tam Sơn Môn chúng ta tất nhiên cũng sẽ không chịu thua kém, lão tiên sinh, Nguyệt Yên Lan sư tỷ và cả Thủy Linh Lung cô nương, mọi người không cần bận tâm đến chúng ta, cứ chú tâm vào cuộc chiến của mình là được. Và… mừng chiến thắng!”

Ngô Thừa Dực ha ha cười lớn, lôi hệ đấu khí từ trong người ầm ầm phóng ra, sau đó cuốn lấy hắn như một tia chớp bạc, phóng thẳng về phía con Rồng Đất khổng lồ, và tất nhiên, theo ngay sau đuôi hắn là toàn bộ chúng đệ tử của Tam Sơn Môn.

Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực đi rồi, Đăng Dương khẽ liếc qua hai cô nàng tuyệt mỹ bên cạnh, sau đó dừng lại trên thân thể đồ sộ của con Bọ Ngựa to lớn, cười khẽ nói

“Đây là lần đầu tiên chúng ta sát cánh chiến đấu với nhau, hợp tác vui vẻ nhé!”

“Lão tiên sinh quá lời, chúng ta phải dựa vào ngài mới đúng” Nguyệt Yên Lan có chút hưng phấn cười đáp

“Được chiến đấu bên cạnh lão tiên sinh là vinh hạnh của Linh Lung” Thủy Linh Lung nói với giọng ngọt ngào và sùng bái.