Hào Quang Mặt Trời

Chương 256: Linh Lung




Một nơi nào đó trong Vườn Thiên Dược, trên một bãi cỏ tương đối thoáng đãng, một đoàn người mặc võ phục màu trắng đang ăn uống nghỉ ngơi, chỉ là, bầu không khí trong đoàn người lại có phần trầm mặt và tiêu điều.

Lý Tiểu Kiều sau khi uống vào một ngụm nước mát thì cao giọng hỏi “Đã tìm ra tung tính của Thủy Linh Lung sư tỷ chưa?”

“Lý sư tỷ, vẫn không tìm ra!” Một nữ đệ tử lắc đầu nói

“Một chút manh mối cũng không có!” Một nữ đệ tử khác cũng lắc đầu thở dài “Ta đã cùng với đám người Tiểu Vân và Tiểu Na lùng sục cả mảnh rừng phía bắc rồi, thế nhưng hoàn toàn không tìm ra dấu hiệu của Thủy Linh Lung sư tỷ”

Lý Tiểu Kiều nghe vậy thì liền nhíu mày, trầm giọng nói “Tại sao lại không tìm ra manh mối được? Một người sống sờ sờ như thế, lý nào lại biến mất vô ảnh vô tung?”

Một nữ đệ tử dáng vẻ có phần xinh đẹp, cười khổ nói “Mảnh chiến trường tan hoang kia, Lý sư tỷ cũng nhìn thấy rồi đấy, chỉ có thể dùng hai từ ‘kinh khủng’ để mà hình dung, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, trận chiến ở đó cực kỳ khốc liệt!”

“Hiện tại, đã năm ngày trôi qua rồi, nếu như Thủy Linh Lung sư tỷ thật sự không gặp chuyện gì, ắt là đã tìm đến chúng ta, thế nhưng giờ đây vẫn bặt vô âm tính, e rằng nàng đã…”

“Ý của Tố Tố sư muội là Thủy Linh Lung sư tỷ đã chết?” Lý Tiểu Kiều liếc qua ánh mắt sắc lạnh, lời nói sặc mùi nguy hiểm

Bị ánh mắt không chút tình cảm của Lý Tiểu Kiều chiếu vào, nữ đệ tử gọi là Tố Tố ngay lập tức run rẫy cuối đầu “Tiểu muội không dám!”

“Hừ!” Lý Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng, đem ánh mắt ác liệt quét qua mấy chục đệ tử Phiêu Miễu Động xung quanh, kiên định nói “Các ngươi dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây…”

“Thủy Linh Lung sư tỷ là đệ tử chân truyền duy nhất của Thiên Hương Động Chủ, đồng thời cũng chính là Động chủ tương lai của Phiêu Miễu Động chúng ta, là ánh dương chói sáng mà đám tỷ muội chúng ta phải nhất quyết đi theo và thành tâm phụng sự”

“Sức mạnh của nàng, trí tuệ của nàng, ý chí của nàng, kiếm đạo của nàng, cho dù tất cả đám người chúng ta hợp lực lại cũng chưa chắc có thể sánh bằng”

“Mà chúng ta lúc này đây, vẫn còn có thể yên ổn đứng tại nơi này, vậy thì không có bất kỳ lí do gì mà Thủy Linh Lung sư tỷ có thể chết được, hoàn toàn không có khả năng…”

“Năm ngày qua, Thủy Linh Lung sư tỷ vẫn chưa xuất hiện ắt hẳn phải có nguyên nhân sâu xa gì đó bên trong, tuy nhiên, đó là tính toán của tỷ ấy. Còn chúng ta, với cương vị là những bề tôi trung thành, nhiệm vụ của chúng ta chỉ có một mà thôi, đó chính là tìm kiếm tung tích và hội hợp với Thủy Linh Lung sư tỷ càng nhanh càng tối!”

“Rõ chưa!!!”

“Rõ!” Đám đệ tử Phiêu Miễu Động xung quanh đồng thanh hét to, không khí trầm mặt trong chớp mắt đã tan biến không còn tăm hơi, sĩ khí nhất thời dân lên tận trời.

“Lý Tiểu Kiều sư tỷ nói không sai, Thủy Linh Lung sư tỷ là thiên chi kiêu nữ của Phiêu Miễu Động chúng ta, làm sao có thể xảy ra chuyện gì bất trắc!”

“Đúng vậy, với sức mạnh tuyệt đối và trí tuệ hoàn hảo của tỷ ấy, chết thế quái nào được!”

-------*-*-------

Cũng trong lúc đó, tại bên cạnh một dòng suối nhỏ bên trong Vườn Thiên Dược, cũng có một đoàn mấy chục võ giả của Tam Sơn Môn đang hạ trại nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, khác với dáng vẻ hừng hực khí thế của Phiêu Miễu Động, khắp không gian nơi đây lại bị bao phủ bởi một luồng áp lực cực kỳ nặng nề, từ Võ Tướng trung cấp cho đến Võ Sư cao cấp, mặt mày tên nào tên nấy đều co quắp lại như trái nho khô, giống như bị táo bón mấy tháng trời không xả được vậy.

“Ngô Thừa Dực sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Một tên võ giả mặc áo giáp đỏ, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng không thể che giấu, hướng một thanh niên mạc đồ đen, khoảng hai bảy, hai tám tuổi, cau này hỏi

Thanh niên mặc đồ đen nhai hoài mà vẫn không nuốt được cục thịt khô khốc trong miệng, cuối cùng chỉ có thể phun mạnh cục thịt ra đất rồi ừng ực uống vào nguyên một bình nước suối đầy ắp, thở dài nói

“Còn có thể làm sao, chỉ có thể tiếp tục tiềm kiếm thôi!”

“Nhưng mà…” Tên võ giả mặc áo giáp đỏ thoáng do dự một lúc lâu rồi cắn răng nói

“Nhưng mà Ngô sư huynh, đã năm ngày trôi qua rồi, thế nhưng cho dù là một chút manh mối nho nhỏ của Nguyệt Yên Lan sư tỷ, chúng ta cũng không tìm được, có khi nào nàng ấy đã…”



“Ngươi nói thử xem…” Ngô Thừa Dực đảo tròn ánh mắt mệt mỏi, xuyên qua những tán cây rừng rậm rạp, thẩn thờ nhìn lên bầu trời không một án mây, tiếp tục thở dài một tiếng chán nản, nói

“Đường chủ Chu Tước Đường, ngài là người như thế nào, hẳn là ngươi cũng hiểu rõ. Nếu như để ngài mà biết được, người con gái yêu quý nhất của mình đã một đi không trở lại, vậy thì ngươi nghĩ ngài sẽ xử lý chúng ta như thế nào đây?”

Võ giả mặc giáp đỏ vừa nghe vậy, cổ họng ngay lập tức ừng ực nuốt xuống một ngụm nước miếng khô khan, run sợ đáp khẽ

“Chết?”

“Không sai, chính là chết!” Ngô Thừa Dực gật nhẹ đầu, sâu trong đáy mắt cũng không nhịn được mà xẹt qua một tia quang mang kinh sợ, nghiêm túc nói

“Do đó, ngươi tốt nhất là nên hi vọng Nguyệt Yên Lan sư tỷ không có xảy ra bất kỳ chuyện gì, đồng thời, dùng một chút thời gian nói nhảm này mà cầu nguyện ông trời, cầu ông ta phù hộ cho chúng ta mau chóng tìm được nàng”

“Nếu không, hài, chúng ta chỉ có đường chết mà thôi!”

Ngồi bên cạnh từ đầu đến giờ, một tên võ giả có dáng người hơi chút thấp bé, sau khi nghe rõ đầu đuôi cuộc trò chuyện của hai người Ngô Thừa Dực thì mồi hôi đã chảy ướt hết cả người, phi thường sợ hãi mà lắp bắp nói

“Ngô… Ngô sư huynh, nếu quả thật Nguyệt Yên Lan sư tỷ đã chết thật thì sao? Chẳng lẽ ngoài con đường chết theo ra, chúng ta không còn con đường nào khác để chọn? Trời đất bao la, chẳng lẽ lại không có chỗ cho chúng ta dung thân?”

Lần này, cũng không để cho Ngô Thừa Dực lên tiếng, tên võ giả mặc giáp đỏ đã vỗ nhẹ bả vai tên võ giả thấp bé, lắc đầu nói

“Tiểu tử, không cần suy nghĩ quá nhiều, dưới gầm trời này, không có chỗ để cho ngươi trốn đâu”

“Có lẽ ngươi đã quên một điều hệ trọng, vậy thì để ta nhắc cho ngươi nhớ”

“Nguyệt Yên Lan sư tỷ là con gái của Đường chủ Chu Tước Đường, mà Đường chủ Chu Tước Đường lại là con gái của đương kim Môn chủ của Tam Sơn Môn. Điểu có cũng đồng nghĩa với việc, Nguyệt Yên Lan sư tỷ chính là cháu ngoại của Môn Chủ”

“Tiểu tử, ngươi nói đi, một khi Môn Chủ đã muốn tìm người, ngươi có thể nắm chắc mấy thành chạy thoát?”

“Không… không… không thành!” Võ giả thấp bé lắc đầu trong tuyệt vọng.

Chạy trốn dưới bàn tay của một cường giả cảnh giới Độn Thiên? Đừng có đùa, chuyện cười lớn nhất thế gian còn không buồn cười bằng việc này đâu!

Ngô Thừa Dực liếc mắt nhìn đến sắc mặt tên võ giả thấp bé càng lúc càng trắng bệch ra, rốt cuộc cũng không biết làm sao để an ủi, chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng trong lòng rồi phủi mông đứng dậy, cao giọng quát lớn

“Nghỉ ngơi như thế là đủ rồi đấy, mau chóng thu dọn rồi tiếp tục công việc đi, bằng mọi giá, bắt buộc phải tìm cho ra Nguyệt Yên Lan sư tỷ!”

“Rõ, Ngô sư huynh”

Đám võ giả còn lại của Tam Sơn Môn cũng không có ngây thơ như tên võ giả thấp bé kia, tự thân bọn hắn đều có thể nhận thức được tình trạng cấp bách hiện nay của chính mình. Do vậy, ngay khi nhận được mệnh lệnh của Ngô Thừa Dực thì hoàn toàn không có bất kỳ một ai ý kiến gì, ngay lập tức thu dọn rồi chia thành từng tiểu đội mười người, phân ra khắp bốn phương tám hướng mà di chuyển.

Mục đích chỉ có một, tìm kiếm tung tích của Nguyệt Yên Lan

------*-*------

Trong khi đó, ở hang động bên dưới lòng đất, hai nhân vật chính của cuộc tìm kiếm này lại đang có một giấc ngủ phi thường bình yên.

Sau một hồi bị Đăng Dương tra tấn đến chết đi sống lại, tiếp đó lại uống vào hai chén dược dịch giá trị triệu kim, hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung thật sự không còn sức lực để mà suy ngẫm về đề nghị của Đăng Dương nữa, chưa đến vài phút trôi qua thì đã ngủ say như chết.

Đợi đến khi các nàng một lần nữa tỉnh lại thì đã là trưa hôm sau.

“Lão Tiên Sinh, ngài về rồi!” Nguyệt Yên Lan sau khi tỉnh lại thì đã nhanh chóng nhận ra bóng dáng Đăng Dương đang ngồi không xa, vội vàng ôm quyền thi lễ, trong lòng nàng giờ đây, tuyệt đối đã không còn bất kỳ suy tính âm mưu gì.

Chịu đựng một lần cảm giác sống không được mà chết cũng không xong, đối với nàng đã là quá đủ rồi, nàng không bao giờ muốn thể nghiệm lại cái cảm giác khủng khiếp đó bất kỳ lần nào nữa.

“Lão Tinh Sinh!” Ngồi bên cạnh, Thủy Linh Lung cũng không dám có một chút chậm trễ, tiếp sau Nguyệt Yên Lan, nhanh chóng cuối người thi lễ với Đăng Dương, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi.

So với Nguyệt Yên Lan, Đăng Dương càng để lại bóng ma sâu sắc trong lòng Thủy Linh Lung, nếu nói không ngoa thì hắn đã chính thức trở thành tâm ma của nàng, chỉ cần đối mặt với hắn, cho dù nàng có hùng mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không khác nào một con chó nhỏ, chỉ có thể cuối đầu run sợ.

Đối với biểu hiện phi thường cung kính của hai người Nguyệt Yên Lan, Đăng Dương thật ra là cũng có hơi chút kinh ngạc, bất quá, đó cũng chỉ là hơi chút mà thôi, dù sao, việc này vẫn còn nằm trong dự liệu của hắn.

‘Ha ha, xem ra hai cô nàng này dễ dạy hơn mình nghĩ, cứ thế này thì kế hoạch tiếp theo đây sẽ dễ dàng hơn không ý!’

Đăng Dương cực kỳ hài lòng mà cười thầm một tiếng vui vẻ, tuy nhiên mặt ngoài vẫn giữ nguyên dáng vẻ uy nghiêm cùng trải đời của một lão già hơn trăm tuổi, không mặn không nhạt hỏi

“Thương thế của các nàng sao rồi?”

“So với hôm qua thì yếu hơn một chút” Nguyệt Yên Lan thành thật nói

Ngược lại, Thủy Linh Lung chỉ một mặt cuối đầu, trầm ngâm không trả lời

Đăng Dương thấy thế, hai hàng lông mày sau mũ trùm đâu có điểm cau lại, lạnh thanh nói “Thủy Linh Lung, còn nàng thì sao?”

Bị Đăng Dương chỉ mặt điểm tiên, Thủy Linh Lung thoáng cái rùng mình, cắn môi do dự một lúc lâu thì mới ấm úng đáp

“Nội thương không nhẹ, độc chạy vào tim!”

“Thế nàng có biết, tại sao nàng lại trọng thương trong khi Nguyệt Yên Lan không bị làm sao không?” Đăng Dương tiếp tục hỏi, thanh âm phát ra tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại có hàm ý dồn ép cực kỳ nặng nề

Vừa nghe Đăng Dương nói vậy, cơ thể Thủy Linh Lung càng thêm run rẫy, chưa đến một giây sau thì đã bộp một tiếng quỳ rạp xuống đất, cực kỳ sợ hãi nói

“Là do Linh Lung vong ân bội nghĩa, là do Linh Lung không biết đúng sai, là do Linh Lung dám mạo phạm đến lão tiên sinh, Linh Lung có tội, mong ngài tha thứ cho những hành động ngu dốt này của Linh Lung!”

Hành động bộc phát này của Thủy Linh Lung, ngay lập tức làm cho Đăng Dương giật mình không nhẹ, đúng vậy, lần này là hắn giật mình thật đấy, bởi vì, trong những dự liệu của hắn, hoàn toàn không có tính toán đến chuyện này.

Một thiên chi kiêu nữ được người người trọng vọng như Thủy Linh Lung, thế nhưng lại chấp nhận quỳ gối dưới chân hắn cho dù không chịu bất kỳ uy hiếp gì? Chẳng lẽ, hình phạt của hắn đã hoàn toàn bẻ gảy sự kiêu ngạo của nàng rồi hay sao?

Mà không chỉ Đăng Dương, ngay cả Nguyệt Yên Lan sau khi trông thấy hành động nhục nhã này của Thủy Linh Lung thì cũng bị ‘sốc’ cực mạnh, buột miệng thốt lên

“Thủy Linh Lung, ngươi đang làm cái hành động điên rồ gì đó?”

Thế nhưng mặc cho Nguyệt Yên Lan kêu gào, Thủy Linh Lung vẫn cuối gập đầu xuống đất, cơ thể mỏng manh không ngừng run rẫy, tựa như đang chờ đợi phán xét của Đăng Dương.

Lần đầu tiên được một người khác cuối đầu thần phục, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân sắc nước hương trời, mặc dù là một người có định lực cao như Đăng Dương cũng phải mất một lúc lâu mới có thể bình tâm trở lại, lãnh đạm nói

“Thủy Linh Lung, nàng nói như thế có nghĩa là chấp nhận ở lại đây với lão phu?”

“Đúng vậy thưa lão tiên sinh, mong ngài có thể rộng lượng bỏ qua cho lỗi lầm của Linh Lung mà cứu vớt tính mạng nhỏ bé này của ta!” Thủy Linh Lung khàn giọng nói, thanh âm nghe qua còn có chút nức nở cùng nghẹn ngào.

Nàng… đang… khóc!!!