Trái ngược với hỏa khí bạo ngược của Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung lại khoát trên người một thân võ phục tuyết trắng như mây, trên mặt lại mang thêm một chiếc mặt nạ tơ tằm thập phần thần bí, khiến cho Đăng Dương không thể nhìn ra dung mạo.
Tuy nhiên từ những đường cong mị hoặc, bộ ngực sung mãn, vòng eo rắn nước cùng với dáng người săn chắc không thể chê vào đâu được của nàng, không cần nhìn mặt, hắn vẫn thừa sức biết được, nàng cũng là một đại mỹ nhân tuyệt sắc.
Thủy Linh Lung sử dụng binh khí chính là một thanh trường kiếm lam sắc với phần lưỡi kiếm mỏng manh như cánh ve, mặc dù vậy, lưỡi kiếm vẫn cứng rắn vô bờ chứ không hề mềm dẻo như những thanh nhuyễn kiếm.
Kiếm ảnh vừa hiện, phô thiên tái địa kiếm khí sắc lạnh liền ào ạt phóng xuất ra ngoài, liên miên bất tận như cả một đại dương bao la rộng lớn, khi thì mềm mại giống như một con độc xà âm hiểm độc ác, nương theo các góc độ phi thường xảo quyệt mà không ai nghĩ đến, điên cuồng tấn công vào những sơ hở chết người của Nguyệt Yên Lan, lúc thì lại hóa thành từng dòng nước lũ chảy siết, tựa như thủy long cuồng bạo, mạnh mẽ đối đầu với hỏa thương rực lửa.
Ầm… ầm… ầm
Hai người cứ thế, kẻ đến ta đi, kẻ lui ta tiến, dù là nhu hay cương thì mỗi chiêu xuất ra đều là sát chiêu đoạt mạng, bằng mọi cách lấy mạng đối thủ, không hề có một chút gì gọi là nương từ, mạnh mẽ đánh nhau đến thiên hôn địa ám, trời đất đảo lộn, sang phẳng cả một vùng rừng cây rậm rạp um tùm thành bình địa, một kiếm chém ra, đại thụ ầm ầm ngã đổ, một thương đập xuống, mặt đất nứt vỡ tứ tung, muốn có bao nhiêu kịch liệt thì có bấy nhiêu kịch liệt, muốn có bao nhiêu kích thích thì liền có bấy nhiêu kích thích.
Đứng trên một thân cây đại thụ to lớn, Đăng Dương tuy chỉ đứng từ xa quan sát Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung giao đấu thôi, thế nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy kinh sợ trong lòng. Chiến đấu hung bạo đến trình độ này, bản thân hắn chính là lần đầu tiên trông thấy và đồng thời cũng tự nhận không bằng.
Bất quá, kinh sợ thì kinh sợ, Đăng Dương cũng không hề quên đi mục đính chính yếu của hắn khi đến nơi đây, đôi mắt lóe lên hai vòng tròn vàng kim yêu dị, sử dụng kỹ năng giám định quét ngang tứ phía.
Và rồi chưa đến vài phút sau, Đăng Dương đã tìm ra được vị trí của chiếc chìa khóa Thần Dược.
Thì ra nó chính là đang lơ lửng bên trên một gốc cây nho nhỏ, gốc cây đó lại mọc giữa một vũng nước trong suốt như sương mai, mà lúc này đây, vũng nước ấy đã bị hàng trăm thân cây to lớn ngã đè lên, vô tình tạo thành một chiếc lồng bảo vệ cực kỳ kiên cố.
Muốn đoạt lấy chìa khóa, chỉ có cách duy nhất là bắt buộc phải đập nát cái lồng này ra mới được. Mà muốn đập nát cái lồng, hắn nhất định phải hiện thân dưới ánh mắt của hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, điều này đặt trong hoàn cảnh như hiện nay, quả thật là một hành động phi thường ngu ngốc.
Tất nhiên, hắn cũng có thể lựa chọn việc lợi dụng trạng thái vô hình của mình mà ra tay ám hại hai người Nguyệt Yên Lan. Bất quá, tỉ lệ thành công của kế hoạch này cũng không phải lớn, năm ăn năm thua mà thôi.
Nói năm ăn năm thua là vì sao?
Thứ nhất, hắn không thể ám hại Nguyệt Yên Lan, đây là điều chắc chắn. Dù sao, nói gì thì nói, Nguyệt Yên Lan cũng chính là tuyệt đỉnh thiên tài của Tam Sơn Môn, nếu như để cho lão sư phụ của hắn biết được hắn đã ra tay ám hại Nguyệt Yên Lan, vậy thì hắn chết là cái chắc!
Thứ hai, không thể ra tay với Nguyệt Yên Lan, vậy thì ra tay với Thủy Linh Lung thì sao?
Việc này lại càng không thể được, chưa nói đến chuyện hắn có xuất thủ thành công hay không, chỉ cần Thủy Linh Lung ngã xuống, vậy thì Nguyệt Yên Lan chắc chắn sẽ là người lấy được chìa khóa Thần Dược. Mà đó chính là điều hắn không muốn thấy nhất, trực diện giao thủ với Nguyệt Yên Lan, cái này so với cái thứ nhất thì khác mọe gì nhau???
“Tốt nhất vẫn là để cho hai nàng đánh đến lưỡng bại câu thương, đến lúc đo mình lại nhảy ra cướp lấy chìa khóa Thần Dược mới là đẹp nhất!” Sau khi suy đi tính lại một hồi, Đăng Dương rốt cuộc lựa chọn án binh bất động, tọa sơn quan hổ đấu.
Trong khi Đăng Dương ẩn nấp một bên âm thầm tính kế, cuộc chiến của hai người Nguyệt Yên Lang và Thủy Linh Lung cuối cùng cũng đã đến giai đoạn nước rút căng thẳng.
Đôi chân thon dài của Nguyệt Yên Lan liên tục thi triển bộ pháp hùng cường tấn mãnh, sau khi chính diện đối đầu với một chiêu đại hà cuồng khiếu của Thủy Linh Lung, đồng thời cường ngạnh đánh cho Thủy Linh Lung phải bay người ra sau mười mấy mét, Nguyệt Yên Lan cũng không thuận thế truy kích mà lại hạ thấp trọng tâm, âm thầm súc lực, hai tay nắm chặt lấy cán thương hỏa hồng, mũi thương chĩa thẳng về phía Thủy Linh Lung, hỏa hệ đấu khí trong người bổng chốc gia tăng như vũ bão, và kéo theo sự gia tăng điên cuồng đó là hư ảnh một con phượng hòa lửa rực rỡ dần dần ngưng tụ sau lưng nàng.
Cảm nhận sức mạnh của bản thân gần như đạt đến đỉnh điểm, Nguyệt Yên Lan hơi cong khóe môi, cười lạnh quát
“Thủy Linh Lung, ngươi thật sự muốn liều mạng với ta hay sao? Ngươi nên biết, nếu chúng ta lưỡng bại câu thương tại đây, kẻ được lợi lớn nhất chính là tên Ngọc Cổ Thanh Kia!”
Ở phía đối diện, Thủy Linh Lung thấy Nguyệt Yên Lan đang chuẩn bị tung ra đại sát chiêu nhưng mặt vẫn không biến sắc (mặc dù nàng đang đeo mặt nạ), trường kiếm mỏng như cánh ve nơi tay tức tốc chỉ thẳng thương khung, ngay sau đó, thủy hệ đấu khí trong người nàng cũng bắt đầu gia tăng chóng mặt, vô lượng kiếm khí sắc lạnh ào ào phá thể chui ra, chưa đến một giây thời gian thì đã biến thành một cơn lốc thủy kiếm khổng lồ, cao đến năm sáu chục mét.
Đứng giữa gió lốc, bạch bào phần phận tung bay như tiên nữ tán hoa, Thủy Linh Lung dương lên đôi mắt long lanh như thủy mặc, nhìn thẳng về phía Nguyệt Yên Lan, không buồn, không vui, mà tựa hồ cũng không chút không cảm xúc, lạnh nhạt nói
“Do ngươi ép ta mà thôi, ta đã nói rồi, cái chìa khóa kia, ta sẽ không đụng vào, thế nhưng gốc Thiên Linh Bạch Nhung Sâm bên cạnh nó thì phải là của ta!”
Nguyệt Yên Lan nghe thế, hai hàng lông mày càng thêm phát lạnh, hỏa khí giữa vần tráng ngạo kiều bốc lên tận trời, cao giọng nói
“Không được, Thiên Linh Bạch Nhung Sâm nhất định phải thuộc về ta, hay là ngươi cầm lấy cái chìa khóa kia đi, biết đâu nó chính là chìa khóa mở ra Đại Thiết Môn cũng nên!”
“Đã như vậy thì còn nhiều lời làm gì nữa?” Thủy Linh Lung vẫn nói với giọng vô cảm, tuy nhiên lần này bên trong sự vô cảm đó còn ẩn chứa cả sát ý lăng thiên
“Đại Phong Bạo Kiếm Quyết – Phong Hành Nghịch Thủy Lưu! Chết!!!”
Theo sau tiếng quát, trường kiếm đang chỉ thẳng trời cao của Thủy Linh Lung liền chém mạnh về phía Nguyệt Yên Lan, dưới một kiếm của nàng, cơn lốc thủy kiếm khổng lồ vù vù phóng ra, tựa như một cối xay thịt khủng bố, nghiền nát tất cả mọi thứ trên đường đi của nó thành bụi phấn chỉ trong tích tắt, lao thẳng vào Nguyệt Yên Lan với tốc độ cực nhanh.
Uy lực ẩn chứa trong một chiêu này, cho dù có là Võ Tướng cao cấp bình thường cũng chắc chắn không thể nào đỡ nổi.
“Kinh dị thật, cơn lốc khủng bố của Thủy Linh Lung, cái khí tức cuồng bạo này, sợ rằng chính là một môn Địa giai cao cấp võ kỹ. Mạnh kinh khủng khiếp!” Đăng Dương ngay khi nhìn thấy cơn lốc thủy kiếm bắt đầu càng quét thương khung, tỏa ra vô tận thiên địa chi uy, trái tim trong lồng ngực không khỏi đập mạnh một cái, có chút khiếp sợ nói ra.
“Nữ nhân ngu ngốc! Tưởng ta sợ ngươi sao?” Thấy Thủy Linh Lung dứt khoát xuất ra sát chiêu, Nguyệt Yên Lan hung hăng cười lạnh một tiếng, trường thương hỏa hồng ngay lúc này cũng dũng mãnh đâm ra
“Chân Hỏa Lưu Ly – Phượng Điểu Thần Thương!”
Khiếu!
Nương theo liệt diễm trường thương đâm ra, hư ảnh phượng hoàng sau lưng Nguyệt Yên Lan liền hót lên một tiếng phượng minh thanh thót, vỗ mạnh đôi cánh khổng lồ của mình mà phá không bay ra, kéo theo một vệt lửa hồng nóng bỏng, tại giữa không trung, đụng mạnh vào cơn lốc thủy kiếm khổng lồ của Thủy Linh Lung.
ẦM!
Hai luồng sức mạnh tuyệt luân trong chớp mắt đã đụng mạnh vào nhau, một thủy một hỏa đối chọi hay gắt, không ngừng phát ra tiếng nổ vang dội, khí kình cuồng bạo quét ngang tứ phía, một lần nữa thổi bay cả một mảnh rừng rậm um tùm, cho dù có là Đăng Dương đang đứng ở một khoảng cách tương đối xa cũng bị sóng sung kích đánh cho chao đảo thân hình, lồng ngực đau nhức, sém chút nữa là đã rớt khỏi thân cây.
Từ đó mới thấy, lựa chọn tọa sơn quan hổ đấu của hắn là sáng suốt đến mức nào, nếu như khi trước mà hắn nóng đầu làm liều, vậy thì có lẽ lúc này đã hôi phi yên diệt trong luồng sức mạnh hủy diệt kia rồi.
Sau lần va chạm hung bạo đầu tiên, cơn lốc thủy kiếm và hỏa phượng hoàng cũng không giống những loại võ kỹ tầm thường khác mà lập tức tan biến vào hư vô, ngược lại, bọn chúng vẫn tiếp tục duy trì sức mạnh kinh nhân của mình, ngang tài ngang sức giằng co giữa không trung, từng chút một mà nghiền nát lẫn nhau.
Và dưới sự ma sát điên cuồng đó của hai đại sát chiêu, từng mảnh liệt hỏa cùng thủy kiếm tan vỡ không ngừng bắn ra tứ phía, một lần nữa dày xéo hàng trăm mét vuông rừng rậm xanh tốt xung quanh trong mưa bom bão đạn, khỏi bụi bao phủ ngợp trời, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Chỉ là, theo thời gian dần trôi qua, sự cân bằng giữa đôi bên đã dần bị phá vỡ, hỏa phượng hoàng của Nguyệt Yên Lan đã có dấu hiệu hao mòn thất thế, không ngừng bị cơn lốc thủy kiếm của Thủy Linh Lung đẩy lùi về sau.
Đưng sau gió lốc hủy diệt, Thủy Linh Lung trông thấy chiêu thức của mình đã bắt đầu chiến thế thượng phong nhưng tâm trạng hình như lại không mấy vui vẻ, ngược lại, sâu trong đáy mắt nàng còn xẹt qua một tia nghi hoặc khó hiểu.
Trình độ của Nguyệt Yên Lan đến đâu, bản thân nàng cực kỳ hiểu rõ, nói về chiêu thức biến ảo khôn lường, có thể nàng sẽ cao minh hơn một bật, thế nhưng nếu xét đến sức mạnh thuần túy của võ kỹ, Nguyệt Yên Lan đã không vượt trội hơn thì thôi chứ không bao giờ có chuyện thua kém nàng.
Nay, hỏa phượng hoàng bổng nhiên trở nên yếu thế kỳ lạ, tất yếu là có chuyện bí hiểm gì đó đang diễn ra.
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Thủy Linh Lung bổng nhiên co rút lại thành đầu kim, hiếm khi hừ lạnh một tiếng tức giận
“Nữ nhân xảo trá, không ngờ bản thân ta lại có ngày bị một kẻ nóng đầu như ngươi đánh lừa”
Nói rồi, Thủy Linh Lung liền không chút do dự cắt đứt việc cung cấp đấu khí cho cơn lốc thủy kiếm, mặc cho nó tùy ý đương đầu với hỏa phượng hoàng, đôi chân mảnh khảnh lập tức đạp mạnh mặt đất, tức tốc dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, lao người về phía vị trí của chìa khóa Thần Dược.
Có điều, đợi cho Thủy Linh Lung kịp thời nhận ra rồi tiến hành đuổi tới thì đã chậm.
Thừa lúc Thủy Linh Lung tập trung đối phó với hỏa phượng hoàng, Nguyệt Yên Lang đã nhanh chân hơn một bước, tiếp cận vị trí của chìa khóa Thần Dược, trường thương hỏa hồng trên tay đơn giản quét mạnh một cái, trong chớp mắt đã đánh tan nát đống cây đại thụ, vươn ra cánh tay thon dài, bắt lấy gốc cây nho nhỏ nằm ngay dưới chân chìa khóa Thần Dược.
Nhìn thấy Nguyệt Yên Lan sắp sửa đoạt được gốc cây nhỏ, ánh mắt Thủy Linh Lung nhất thời trở nên vô cùng gấp gáp, sau một thoáng suy nghĩ, sự gấp gáp đó nhanh chóng biến thành điên cuồng, lạnh lẽo thét lên.
“Để Thiên Linh Bạch Nhung Sâm lại cho ta, Đại Phong Bạo Kiếm Quyết – Không Phong Kiếm Ảnh!”
Chỉ thấy, khóe miệng xinh đẹp của Thủy Linh Lung bổng nhiên ứa ra một tia máu đỏ tươi, mà theo đó, trường kiếm lam sắc trên tay nàng liền xé gió bắn ra với tốc độ không tưởng, tựa như thuấn di mà xuyên qua không gian, tức tốc xuất hiện ngay sau lưng Nguyệt Yên Lan, và nếu như không có gì đột biến xảy ra, lưỡi kiếm sắc lạnh này chắc chắn sẽ không một chút nương từ, đâm thẳng vào tim nàng.
Một kiếm này, chỉ có thể diễn tả bằng một từ, đó là ‘nhanh’, nhanh đến không gì sánh nổi.
“Mẹ kiếp, nữ nhân đáng chết này, cần gì phải liều mạng như vậy? Chỉ vì một gốc Thiên Linh Bạch Nhung Sâm mà đến cả loại võ kỹ hao tổn sinh mạng này cũng dám thi triển ra!” Cảm nhận phần lưng lạnh toát một mảng, Nguyệt Yên Lan không khỏi tức giận chửi lớn một tiếng, không còn thời gian để chần chừ, nàng ngay lập tức đem trường thương vòng ra ngoài sau, trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch, đỡ lấy một kiếm tuyệt sát của Thủy Linh Lung.
Có điều, một thương chữa cháy được đánh ra trong lúc nhất thời của Nguyệt Yên Lan làm sao có thể địch lại kiếm chiêu liều mạng của Thủy Linh Lung?
Chỉ thấy, chớp mắt sau đó, đao kiếm giao nhau vang lên âm thanh chát chúa, dưới hoa lửa bắn ra tung tóe, trường kiếm sắc lạnh của Thủy Linh Lung đã cường ngạnh đánh bay trường thương của Nguyệt Yên Lan, xuyên thủng qua người nàng rồi găm mạnh xuống mặt đất ngay kế bên gốc cây nho nhỏ.
A!
Nguyệt Yên Lan đau đớn hét thảm một tiếng, ôm lấy lỗ máu to đùng trên vài mà cấp tốc tránh qua một bên, nhanh chóng kéo giản khoảng cách với Thủy Linh Lung, ánh mắt hiện đầy tơ máu, vừa giận vừa sợ mà hét toáng lên
“Thủy Linh Lung, con mịa ngươi có phải là điên rồi hay không?”
Nếu như vừa rồi, không phải nàng đã kịp thời linh động mà xuất ra một chiêu hồi mã thương, hung hăng đánh cho đường kiếm hiếm ác kia hơi chệch qua một chút, thì có lẽ lúc này đây, nàng đã thật sự trở thành một cái xác không hồn rồi.
Ở phía đối diện, so với thương thế của Nguyệt Yên Lan lúc này, tình trạng của Thủy Linh Lung cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt trắng bệch, huyết khí hao mòn, khí tức cũng đã sụt giảm trầm trọng, từ đó có thể thấy, để tung ra một kiếm đoạt mạng kia, nàng đã phải trả một cái giá không hề nhỏ nếu không muốn nói là rất đắt.
Thế nhưng dù là phải trả giá như vậy, ẩn sau lớp mặt nạ tơ tằm, khóe môi nàng vẫn nở nụ cười lạnh băng
“Ta đã nói rồi, Thiên Linh Bạch Nhung Sâm phải là của ta, bất kỳ kẻ nào dám đụng vào, đều phải chết!!!”