Hào Quang Mặt Trời

Chương 221: Địa Nguyên Binh phát uy




Từ trong lớp khói bụi trắng xóa, Đăng Dương lững thững bước ra, quần áo trên người rách nát không còn hình dạng, cơ thể cũng có không ít vế thương tóe máu, thế nhưng lại không hề mang lại bất kỳ cảm giác suy nhược nghiêm trọng như ba người Chu Lam, ngược lại, hơi thở của hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ, khí huyết sung mãn như biển thác sông gầm, tựa như lần giao thủ kinh thiên khiếp địa vừa rồi, chỉ vừa đủ để hắn làm nóng người mà thôi.

Đem chút ít vải nát tu tủa còn dính trên người xé ra, Đăng Dương chậm rãi tiến đến vị trí của ba người Chu Lam, Hoàng Hôn kiếm nặng hơn bay tám chục cân vác ngang trên vai, hắn khẽ thè lưỡi, liếm đi vết máu nhàn nhạt dính trên khóe môi, nhạt nhẽo nói

“Bấy nhiêu đây đã là toàn bộ khả năng của các ngươi rồi sao? Ha ha, xem ra đệ tử của Phá Thiên Tông cũng không phải quá mức ghê gớm như lời đồn!”

“Ngươi… ngươi làm sao có thể sống sót được?” Mặt dù là người bình tĩnh nhất trong năm người, thế nhưng ngay khi nhìn thấy Đăng Dương vần còn vẹn toàn bước ra khỏi vụ nổ khủng khiếp, Chu Lam vẫn không khỏi cảm thấy kiếp sợ trong lòng, thất thố thốt lên

Đăng Dương nghe vậy, khóe miệng thoái cái kéo lên, sau đó thì bổng nhiên phì cười ha hả

“Buồn cười, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, các ngươi không làm được cũng không có nghĩa là người khác không làm được”

“Các ngươi không thể sống sót, đó chính là do các ngươi vô năng, mà ta có thể toàn vẹn đi ra, vậy cũng là chứng minh, ta so với ba người các ngươi còn hùng mạnh hơn một bậc. Vậy cho nên, ta cảm thấy, ngày này năm sau, mới chính là ngay dỗ của các ngươi!”

“Chết đi… Thiên Lôi Nhất Kích!”

Lời nói vừa dứt, ánh mắt Đăng Dương liền hiện lên sát khí đỏ rực, thân thể đang chậm rãi tiến bước thì đột nhiên bùng nổ tốc độ không tưởng, thoáng cái đã xuất hiện trước người Chu Lâm, hai tay nắm chặt lấy Hoàng Hôn kiếm tràn ngập lôi điện, dứt khoát tạt ngang không gian như một chiêu hoành tảo thiên quân.

Sau một hồi chính diện giao phong, bản thân Chu Lam đã thể hội sâu sắc sự bá đạo ẩn chứa trong một kiếm của Đăng Dương, vậy cho nên ngay khi trông thấy Đăng Dương vung kiếm xông lên, hắn đã vội vàng quát lớn, đồng thời hai chân phía dưới cũng không ngừng đạp mạnh xuống đất, dùng tốc độ cao nhất là điên cuồng lùi nhanh ra sau.

“Không được cứng đối cứng với hắn, mọi người…mau tản ra!”

“Hiểu!”

Đứng ngay bên cạnh, Ấu My và Lục Hà vừa nghe thấy vậy thì cũng không dám do dự, tức tốc triển khai thân pháp của mình, chia ra hai hướng trái phải mà nhanh chóng thối lui.

Chỉ là tốc độ của bọn hắn nhanh thì tốc độ của Đăng Dương còn nhanh hơn nhiều lần. Hoàn toàn bỏ qua hai người Ấu My, Đăng Dương một chút cũng không nhân nhượng, trọng kiếm trên tay vẫn tiếp tục phá không lao lên, trực diện chém thẳng vào người Chu Lam.

Thấy Đăng Dương cuối cùng vẫn lựa chọn mình để mà công kích, Chu Lam bất giác lạnh rung trong người, sâu trong đáy mắt lấp ló suy tính cùng do dự. Cuối cùng, sau một hồi tranh đấu ngắn ngủi, sắc mặt của hắn cũng dần kiên định, lập tức móc từ trong người ra một viên đan dược màu xanh xám với bền mặt xù xì như da cóc, một ngụm ừng ực nuốt xuống rồi điên cuồng quát lên

“Có thể ép ta đến mức này, ngươi dù có chết cũng nên ngậm cười nơi chín suối”

Chỉ thấy sau khi nuốt viên đan dược xấu xí đó, khí tức của Chu Lam bổng nhiên mãnh liệt nâng cao, có điều loại gia tăng này cũng không phải là gia tăng cảnh giới võ đạo mà là sự tăng vọt về mật độ, số lượng và cũng như chất lượng đấu khí trong người hắn.

Viên đan dược mà Chu Lam vừa nuốt vào có tên là Cực Hạn Đấu Khí Đan, có thể trong khoảng khắc nhất thời, giúp cho đấu khí của người phục dụng sinh sinh bất tận, lột xác trở thành một loại đấu khí có phẩm chất cao cấp hơn nhiều lần, thông quá đó giúp cho sức mạnh, tốc độ, thể lực, uy lực của võ kỹ gia tăng đến một mức độ đáng kinh ngạc, hoàn toàn vượt xa những gì vốn có của kẻ đó, một sức mạnh cực kỳ bá đạo.

Tuy nhiên, cái gì cũng có giá của nó, Cực Hạn Đấu Khí Đan dù cho có thể khiến cho người sử dụng đạt đến sức mạnh không ngờ, thế nhưng tác dụng phụ mà nó mang lại cũng không hề nhỏ. Và giá cái đó, không gì khác ngoài tiền, tiền và tiền.

Để có được một viên Cực Hạn Đấu Khí Đan này, Chu Lam đã cơ hồ vét sạch hơn ba trăm điểm cống hiến tông môn của mình để mà đổi lấy, với mục đích ban đầu là làm con bài tẩy cuối cùng, nhắm giúp hắn tranh đoạt những tài nguyên giá trị trong lần tham gia phế khu Cổ Loa lần này.



Bởi vậy mới nói, nếu như không bị Đăng Dương dồn ép vào đường cùng, Chủ Lam cũng không cam tâm tình nguyện uống vào viên đan dược phi thường quý giá này.

Có điều, bản thân Chu Lam làm người cũng vô cùng dứt khoát, đã không uống thì thôi, nhưng một khi đã sử dụng, vậy thì bằng mọi giá, hắn cũng phải giết cho được Đăng Dương.

Lúc này đây, cho dù Đăng Dương có nhận ra lỗi lầm, thành tâm nguyện ý mà dập đầu kêu cha gọi mẹ, hai tay dâng lên cái bí kíp thần kỳ kia, cũng đừng mong hắn buông tay tha mạng.

Cảm nhận từng luồng đấu khí khủng bổ đang ào ào chảy xuôi trong người, Chu Lam hưng phấn nhưng không kém phần phẫn nộ, nghiến răng, nghiến lợi quát

“Đạo tặc, ngươi thể hiện đến đây là được rồi đấy, bây giờ đến phiên bọn ta. Siêu Linh Chân Hỏa –Trấn Ma Viêm”

Đi kèm tiếng quá thống hận là một luồng hỏa diễm nóng rực bay ra khỏi miệng Chu Lam, tuy nhiên lần này đã không còn là ngọn lửa xanh lam nữa, thay vào đó là một ngọn hắc hỏa mang theo khí tức hủy diệt vô cùng khủng bố, không cần tiếp xúc, chỉ nhìn vào thôi là đủ cảm thấy rợn người

Tiếp đó chưa đến một giây thời gian, hắc hỏa mới bay ra thì liền thiêu đốt khắp cả không trung với tốc độ cực nhanh, lan tỏa khắp bốn phương tám hướng, tạo thành một biển lửa ngợp trời, tỏa ra nhiệt độ nóng đến mức, có thể trong nháy mắt, thiêu đốt tất cả loạn thạch bên dưới mặt đất thành một màu đỏ hồng như thép nung.

Cảnh tượng kinh diễm này, nhất thời làm cho không ít võ giả hiếu kỳ, bị động tĩnh quá lớn của cuộc chiến thu hút, cảm thấy rung sợ trong lòng.

“Hỏa diễm thật bá đạo, uy lực như thế này, ắt hẳn chính là một môn Địa giai sơ cấp võ kỹ cũng nên” Một tên võ giả có cảnh giới Võ Sư trung cấp, bỏi vì không cẩn thận mà bị nhiệt lượng kinh khủng của hắc hỏa dọa lui mấy bước, sau khi lau mồ hôi lạnh trên trán thì trầm trồ nói

“Các ngươi nhìn kia, kẻ vừa phun ra hắc hỏa, hình như là người của Phá Thiên Tông!” Một tên võ giả khác nhanh tay lẹ mắt, chưa gì hết thì đã nhận ra thân phận của năm người Chu Lam, cao giọng nói lớn

“Đâu, để ta nhìn xem… ký hiệu ‘búa phá thiên’, quả đúng là người của Phá Thiên Tông rồi. Ái chà chà, thằng ngu nào lại đi trêu chọc cái ổ kiến lửa thế, ngại mình sống quá lâu sao?”

“Không biết nữa, ta chưa từng thấy hắn trước đây, có lẽ là võ giả từ nơi khác đến để tham gia phế khu Cổ Loa chăng?”

“Bất quá, mặc kệ hắn là ai, chỉ cần cái đảm lượng dám một mình một ngựa đối đầu với năm tên đệ tử của Phá Thiên Tông thôi, cũng đủ đến Vũ Ngông ta cam bái hạ phong rồi!”

“Đảm lượng là cái gì? Có ăn được không? Dám gây sự với Phá Thiên Tông, hắn ta chắc chắn đừng mong ra khỏi cái thành Lang Sa này. Hơn nữa, chỉ nhìn hắc hỏa khủng bố trước mắt đây thôi, sợ rằng hắn cũng chưa chắc sống sót nổi để mà trốn chạy đâu, ha ha, vô vọng thôi”

Mà trong khi đám đông võ giả bên ngoài không ngừng bàn tán, cuộc chiến giữa đôi bên vẫn cứ tiếp tục diễn ra quyết liệt.

Biển lửa vừa bay ra, tất nhiên là liền đụng mạnh với lôi kiếm cường thế của Đăng Dương, và rồi đùng một tiếng, khói bụi ngợp trời, từng đợt sóng sung kích kèm theo hai cỗ sức mạnh lôi hỏa tàn phá bừa bãi khắp bốn phương tám hướng, một lần nữa san bằng cả một vùng đổ nát ngổn ngang thành bình địa.

Nói là bình địa cũng không phải nói chung chung giống như lần trước, bao gồm chứa cả loạn thạch cùng vô số kiến trúc đổ nát nên trong.

Mà lần này, chính là bình địa thật sự, cả mặt đất đã hoàn toàn sụp đổ, tạo thành một vùng lòng chảo rộng lớn với đường kính hơn trăm mét có thừa. Trong vùng lòng chảo này, tất cả đất đá, loạn thạch, công trình đổ nát, gạch ngói tan vỡ, toàn bộ đều bị song sung kích cùng với lôi điện oanh kích thành tro bụi, hoặc là bị hắc hỏa nướng cháy thành dung nham, nhìn qua không khác gì một mảnh hoang mạc cằn cỗi khô héo.

Và tất nhiên, với uy lực quá lớn của lần va chạm này, cho nên cũng có không ít tên võ giả cấp thấp xui xẻo, bời vì không kịp thời né tránh mà ôm hận vào người, ha miệng thổ huyết, bị thương không nhẹ.

“Ha ha, đây là tất cả những gì mà ngươi muốn cho ta thấy hay sao?” Trong lớp khói bụi mịt mù, tiếng nói trêu tức của Đăng Dương lại một lần nửa vang lên

“Tựa hồ có chút không được như kỳ vọng của ta! Qúa sức yếu đuối”

Một con gió nhẹ thoảng qua, thổi bay đi lớp khói bụi che kín tầm mắt, đem kết quả của trận chiến, phơi bày ra thế gian.

Dưới cái nhìn kinh ngạc của hàng trăm ánh mắt, chỉ Đăng Dương trần trụi nửa thân trên vẫn đứng sừng sững ở đó, khắp người đã có một vài chỗ bị hắc hỏa thiêu đốt đến sạm đen, cánh tay phải cũng bị bong tróc mấy lớp da, để lộ máu tịt đỏ chót bên trong, nhìn qua có chút rợn người.

Tuy nhiên, rợn người thì rợn người thế thôi chứ thật ra, tất cả những thương tổn này đều chỉ là vết thương ngoài, hoàn toàn không hề thương gân động cốt, nhìn về tổng thể, sau đợt va chạm quỷ khiếp thần sâu thứ hai với Chu Lam, khí tức của Đăng Dương vẫn không hề có bất cứ dấu hiệu gì là suy yếu, máu huyết trong người vẫn sinh sinh bất tận, hơi thở mạnh mẽ vô cùng.

Bên cạnh đó, nếu như là người tinh mắt thì có thể linh động nhận ra, những vết thương trên người Đăng Dương đang từ từ, từng chút một khôi phục trở lại, mặc dù tốc độ không nhanh những vẫn vô cùng đều đặng, nếu như cứ thế mà tiếp diễn, sợ là không đến mười phút sau, toàn bộ thương thế của Đăng Dương đều sẽ được chữa lành như chưa từng có cuộc chia ly.

Đây chính là hiệu dụng kinh người của Nhân giai cao cấp luyện thể công pháp – Huyết Khí Tiên Công sau khi đã được tu luyện đến cảnh giới Đại Thành, khả năng khôi phục của nó là không cần bàn cãi.

Khác với dáng vẻ thong dong của Đăng Dương, ở phía đối diện, tình trạng của Chu Lam lại không tốt cho lắm, sau lần cường đấu lúc trước, trên người hắn đã có thương thế không nhẹ rồi, qua đến lúc này, những thương thế ấy lại càng nặng hơn gấp bội, toàn thân bị nhuộm đỏ bơi máu tươi, hơi thở tuy rằng vẫn cực mạnh nhưng khí sắc lại phi thường không tốt, thần thái vô cùng tồi tệ

Chu Lam ôm lấy lồng ngực râm rang đau đớn, hai hàng lông mày nhíu chặt như muốn dính lại vào nhau, gằn giọng phun ra từng chữ ngập tràng sát khí, chỉ là âm điệu lại nồng nặc mùi vị khó tin

“Khốn khiếp, ngươi thế nhưng còn tu luyện công pháp luyện thể?”

Đăng Dương liếm môi, cười khẽ đáp “Đến bây giờ mới nhận ra sao? Hình như có chút hơi trễ thì phải!”

Vừa nói, Đăng Dương vừa hướng về phía sau mà vung nhẹ cánh tay.

Leng keng leng keng, tại vị trí hai người Phùng Hưng đang đứng, một trận kiếm minh ong ong vang lên, Bình Minh kiếm đang yên lặng cắm thẳng trên mặt đất, dù không có ai tác động đến vẫn rung lên bần bật từng cơn, tiếp theo đó, dưới cái nhìn kinh ngạc như muốn rớt mắt ra ngoài của Phùng Hưng và Cửu Triệt, Bình Minh kiếm thế nhưng lại tự động rút khỏi mặt đất, bay lên không trung rồi vèo một cái phá không, trở lại trong lòng bàn tay Đăng Dương.

“Binh khí quy chủ!”

Tại bên ngày, tận mắt nhìn thấy Đăng Dương thu hồi Bình Minh kiếm theo một cách không thể ngầu hơn, Chu Lam một lần nữa cảm giác giống như bị dội thẳng một xô nước lạnh xuống đầu, trợn trắng hai mắt, khô khốc nói

“Kiếm của ngươi… kiếm của ngươi thế nhưng lại là một thanh Địa Nguyên Binh?”

Đăng Dương nghe vậy thì nhún nhẹ hai vai, khẽ vung vẫy song kiếm trên tay, Hoàng Hôn kiếm gác ngang trên vai, Bình Minh kiếm chỉ xéo xuống đất, âm lãnh cười nói, giọng nói không khác gì ác quỷ dưới địa ngục a tì, khiến cho người nghe nổi hết cả gai ốc

“Ngươi lại lầm nữa rồi, kiếm của ta, không phải một thanh mà cả hai thành đều là Địa Nguyên Binh!”

“Ngươi nói thử xem, hiện tại, ngươi có còn tự tin để đối mặt với ta không?”