Hào Quang Mặt Trời

Chương 192: Đại thành Lôi Đạo Công




Trong Thiên Không Đài hùng vĩ, thời gian chầm chậm trôi đi, hai tiếng đồng hồ, nói dài không dài nhưng nói ngắn cũng chả phải ngắn, tuy nhiên so với quá trình tu luyện dài đằng đẳng của võ giả, chỉ thoáng chốc là đã trôi qua.

Tại lúc giới hạn hai giờ tu luyện sắp hết, trong đầu Đăng Dương, thứ âm thanh mà hắn luôn luôn mong đợi cuối cùng cũng vang lên

< Chúc mừng chủ nhân đã tu luyện Lôi Đạo Công đến cảnh giới đại thành, độ thành thạo đạt 100%, ngài được cộng 10 điểm vào chỉ số Sức Mạnh, giới hạn Đấu Khí tăng 20 điểm >

< Ngài đã khai phá thành công toàn bộ tiềm lực của Lôi Đạo Công, hiện tại, xin hãy mau chóng học tập một môn công pháp cao cấp hơn để tiếp tục quá trình tu luyện của mình >

Từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, Đăng Dương chậm rãi mở mắt ra, sâu trong đáy mắt không ngừng có lôi quang oanh tạc ầm ầm, bất giác như có như không mà tỏa ra khí tức hủy diệt cực kỳ mạnh mẽ.

Hắn nhết môi cười, nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời

“Ha ha, cuối cùng sau tổng cộng bốn tháng thời gian không ngừng khắc khổ tu luyện, mình cuối cùng cũng đã đem Lôi Đạo Công luyện đến đại thành. Mà cũng không uổng cho những ngày tháng kiên trì đó, thành quả mà nó đem lại cũng làm cho mình cực kỳ thỏa mãn”

“Chỉ số Sức Mạnh được cộng 10 điểm, chỉ trong chớp mắt từ 19 điểm tăng thành 29 điểm, so với chỉ số Tốc Độ 27 điểm và chỉ số Trí Tuệ 26 điểm thì còn cao hơn”

“Với lượng sức mạnh này, nếu như một lần nữa phải giao đấu với tên Tô Lâm kia, mình cũng không cần dùng đến Cửu Ảnh Kiếm Ý, chỉ cần một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích là đủ để đốn hạ hắn dễ dàng”

Mà trong lúc Đăng Dương mừng thầm vì thành quả lao động của mình, thời hạn hai tiếng thời gian cũng đã kết thúc, Diệp Khắc Linh và Vũ Văn Lập đều lần lượt rời khỏi trạng thái tu luyện.

Tuy nhiên ngay khi hai người vừa mở mắt ra thì liền thấy được Đăng Dương cũng ngồi cách họ không xa mà khẽ giật mình

“Đăng Dương, tại sao ngươi lại ở đây?” Vũ Văn Lập sững người nói

“Xem ra ta lại xem nhẹ ngươi rồi, khá lắm!” Diệp Khắc Linh thì bình tĩnh hơn một chút, cong môi cười nói

Đăng Dương vuốt mũi, ngại ngùng nói “Ngại quá, lại làm hai người giật mình rồi, số là ta tại tầng bốn tu luyện, cảm thấy có chút không đủ nên bèn lên thử tầng năm xem sao, may mắn là cường độ thân thể của ta lại miễn cưỡng vừa đủ để chịu được áp tại đây, cho nên ngồi xuống tu luyện luôn”

Vũ Văn Lập nghe vậy, ánh mắt thoáng lóe qua vẻ kinh dị, hỏi “Ngươi tu công pháp luyện thể?”

“Cũng xem là như vậy!” Đăng Dương cười đáp, sau đó có vẻ nghi hoặc hỏi lại “Chẳng lẽ Ngũ sư huynh không có tu công pháp luyện thể?”

Vũ Văn Lập giật giật lông mày, cuối cùng bất lực mà thở dài một tiếng trong lòng, thầm nghĩ

‘Xem ra ánh mắt của ta quả thật không bằng Lục sư muội rồi, nội cái đảm lượng dám đi trên còn đường nội ngoại song tu cũng đã dư sức chứng minh Đăng Dương không phải là một kẻ yếu hèn? Hơn nữa nhìn vào tu vi của hắn hiện nay, xem ra cả nội tu lẫn ngoại tu đều đã có thành tựu nhất định, hoàn toàn không phải dạng nhắm mắt làm bừa’

‘Thể loại thiên tài như thế này, sợ là trong Tam Sơn Môn cũng không có bao người a!’

Bất quá, mặc dù trong lòng nghĩ là thế, Vũ Văn Lập cũng không thể cứ vậy nói thẳng ra, giữ lại mấy phần mặt mũi mà ra vẻ từ tốn, hắn khẽ đẩy gọng kính, nói

“Đương nhiên là ta không hề tu công pháp luyện thể rồi, con đường ta đã chọn chính là thuần chất nội tu đấu khí, không phải thể loại bạo lực man vương!”

Nghe Vũ Văn Lập nói, lại nhìn dáng vẻ tri thức của hắn, Đăng Dương cũng cảm thấy không sai, cười nói

“Ha ha, là ta sơ ý, một người nho nhả và lịch thiệp như Ngũ sư huynh, làm sao lại ưa thích tay đấm chân đá như đám vũ phu cho được, có phải hay không?”

“Thất sự đệ nói đúng rồi đấy! Chính xác là như vậy” Vũ Văn Lập gật nhẹ đầu, cười đáp, thái độ đối với Đăng Dương cũng đã hòa hoãn đi phần nào, thậm chí còn có chút gì đó gần gũi.



Diệp Khắc Linh lặng yên đứng bên cạnh, nhìn Đăng Dương và Vũ Văn Lập kẻ xướng người họa, đưa qua đẩy lại mà cười trộm không thôi. Sống với nhau bao nhiêu lâu, nàng tại sao lại không biết Vũ Văn Lập đang nghĩ cái gì trong đầu chứ, xem ra chính là bị biểu hiện kinh diễm của Đăng Dương thu phục rồi.

‘Thật mong chờ đến lúc Ngũ sư huynh nhận ra, ngoài khả năng nội ngoại song tu, Đăng Dương còn là một gã Hồn Sư và Thuần Thú Sư nữa thì không biết sẽ như thế nào a! Chắc chắn là sẽ rất đặc sắc đi, hi hi!’

Tại lúc ba người Đăng Dương đang cười cười nói nói, một tràng tiếng bước chân cộp cộp vang lên, từ cầu thang dẫn lên lầu sáu, hai anh em Diệt Thiên Hồng và Diệt Vân Hà cũng đã hoàn thành xong quá trình tu luyện của mình, sóng vai nhau đi xuống.

Bởi vì lúc này Đăng Dương cũng đã không còn tu luyện cho nên hai người Diệt Vân Hà cũng không giống như Vũ Văn Lập, bị ngạc nhiên trước biểu hiện kinh người của Đăng Dương, chỉ nghĩ là hắn sau khi tu luyện ở tầng bốn xong thì chạy lên tầng năm để hội hộp với Diệp Khắc Linh mà thôi.

“Hai tiếng tu luyện tại Thiên Không Đài đã kết thúc, mấy người các ngươi còn nán lại nơi đây làm gì? Đứng có phung phí thời gian, đến Võ Trường luyện tập thôi!”

Đi đến trước ba người Đăng Dương, Diệt Thiên Hồng trưng ra vẻ mặt bất biến của mình, lãnh đạm nói một tiếng rồi hướng thẳng cầu thang dẫn xuống tầng bốn mà bước đi, bộ dạng tuy rằng rất từ tốn nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ, chỉ đi vài bước nhỏ thì đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mấy người Đăng Dương.

“Nhanh thật!” Đăng Dương không khỏi tặc lưỡi một cái, cảm khái nói

Diệt Vân Hà nghe vậy thì khẽ nhết môi cười, ánh mắt nhàn nhạt khinh thường lướt qua Đăng Dương, tự hào nói

“Đó là điều tất nhiên, anh của ta dù sao cũng là Võ Tướng sơ cấp, nếu không phải vì bị người của Bạch Hổ Đường gạt chân ở kỳ Thăng Cấp Đại Điển năm ngoái, chắc có lẽ giờ đây, anh ta đã là đệ tử nội môn rồi!”

Đứng ở bên cạnh, Diệp Khắc Linh hiếm khi nào đồng tình với Diệt Vân Hà mà gật nhẹ đầu

“Không sai, nếu không phải đám người Bạch Hổ Đường ỷ đông hiếp yếu thì Tam sư huynh đã sớm trở thành đệ tử nội môn rồi. Nhưng mà cũng không sao, hiện tại sức mạnh của Tam sưu huynh so với một năm trước đã tăng tiến rất nhiều lần, kỳ Thăng Cấp Đại Điển năm nay, đứng nhất hay không thì chưa biết nhưng ở trong top 100 đã là điều chắc chắn rồi!”

“Đúng đấy, Tam sư huynh đạt được danh hiệu đệ tử nội môn chính là chuyện ván đã đóng thuyền, cho dù đám người Bạch Hổ Đường có bày trò gì đi nữa thì cũng không cách nào lay chuyển được” Vũ Văn Lập cũng liên tục gật đầu tán thành.

“Các ngươi còn không đi?”

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh của Diệt Thiên Hồng kèm theo một luồng đấu khí mạnh mẽ từ tầng dưới của Thiên Không Đai vọng lên, nhất thời khiến cho cả bốn người Đăng Dương không rét mà run.

“Đừng nói nữa, đi thôi, không thì Tam sư huynh nổi khùng lên giờ!”

Nào dám chậm trễ nữa, cả đám liền ba chân bốn cẳng, nối đuôi nhau chạy xuống tầng một, sau đó liền theo sau Diệt Thiên Hồng mà hướng đến Võ Trường.

Còn về phần Hồ Tử Lục, ngay khi Thiên Không Đài khôi phục trạng bình thường thì lão đã rời đi rồi. Còn rơi đi đâu thì chỉ có trời biết, đất biết và bản thân lão biết mà thôi.

-------*-*-------

Không giống như Thiên Không Đài, mỗi đường đều có một tòa cho riêng mình, Võ Trường lại là nơi mà toàn thể đệ tử trong Tam Sơn Môn cùng nhau luyện tập, trao đổi kiến thức về võ kỹ cũng như những tâm đắc về việc tu luyện, và tất nhiên là không thiếu những tràng quyết đấu thiên hôn địa ám, quỷ khốc thần sầu.

Ngay khi cùng đám người Diệt Thiên Hồng bước đến Võ Trường, Đăng Dương cũng là bị cảnh tượng nhộn nhịp nơi đây làm cho thoáng ngạc nhiên.

Võ Trường nhìn sơ qua cũng rộng hơn ngàn mét, vô cùng to lớn, khắp nơi đều đầy ắp đệ tử qua qua lại lại, ngươi xuất kiếm, kẻ múa đao, đấu khí cùng võ kỹ tung bay đầy trời, hiện ra một cảnh tượng cực kỳ kinh tâm động phách.

“Các ngươi tự mình tu luyện đi, đến giờ ăn trưa thì mới được ngừng, ta đi tìm Trương Mỗ của Bạch Hổ Đường đây!” Diệt Thiên Hồng khẽ dặn dò đám người phía sau một câu, tuy nhiên cốt yếu cũng chỉ là để cho người mới như Đăng Dương nghe, sau đó liền quay người rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất trong một rừng đệ tử ngợp trời.

Diệt Thiên Hồng đi rồi, Đăng Dương liền tò mỏ hỏi nhỏ với Diệp Khắc Linh “Lục sư tỷ, Trương Mỗ mà Tam sư huynh nói đến là ai vậy?”

“Hắn à, nói thế nào nhỉ, xem như là kẻ thù truyền kiếp của Tam sư huynh đi!” Diệp Khắc Linh ngẫm nghĩ một chút rồi nói

“Kẻ thù truyền kiếp? Có phải giống như nàng và cái cô nàng Lý Xuân Xuân kia không?”

Diệp Khắc Linh nghe vậy thì liền cười lạnh, đáp “Nếu là trước kia thì có thể xem là như vậy, bất quá đến thời điểm hiện tại, cô ả Lý Xuân Xuân kia đã không còn xứng đáng để trở thành kẻ thù truyền kiếp của ta nữa rồi”

“Mà tự nhiên lại nhắc đến ả làm gì, chuyện không liên qua đến chúng ta thì bỏ qua một bên đi. À mà đến Võ Trường mới nhớ, Đăng Dương, ta và ngươi cũng lâu rồi không so chiêu thì phải, muốn đánh một trận không?”

Đăng Dương không cần nghĩ liền lập tức gật đầu, ánh mắt đen láy bốc lên chiến ý nóng bỏng, cười đáp “Tất nhiên là muốn rồi, có điều chúng ta cũng không nên đánh toàn lực, dùng ba thành sức mạnh là được rồi”

Diệp Khắc Linh hơi cong mi, có chút bất mãn nói “Dùng ba thành sức mạnh thì còn đánh đấm cái gì, ít nhất cũng là năm thành sức mạnh mới được!”

“Được, năm thành thì năm thành, bất quá nàng cũng đừng có mà hạ sát chiêu đó nha, ta tránh không nổi đâu!” Đăng Dương nhún vai cười nói, thân hình nhẹn nhàn lùi ra sau mười bước, Bình Minh kiếm lập tức xuất ra khỏi vỏ, bay múa trên tay.

Diệp Khắc Linh dù biết Đăng Dương chỉ là đang nói đùa nhưng cũng cười mắng một tiếng “Cái tên chết phiền này, thật là…!”

Sau đó nàng liền thả người lùi ra sau vài bước, võ phục không gió mà bay, quang thân người bắt đầu cuộng trào từng luồng phong hệ đấu khí sắc lạnh như đao, chân điểm nhẹ xuống mặt đất mốt cái thì liền lao vút người đi với tốc độ cực nhanh, tựa như một mũi khoang gió bén nhọn, đâm thẳng vào Đăng Dương.

Đứng bên cạnh, Vũ Văn Lập vừa trông thấy hai người Đăng Dương chuẩn bị đối chiêu thì sắc mặt liền trở nên hăng hái, cười tươi nói

“Tứ sư huynh, huynh nghĩ trong hai người họ, ai sẽ chiếm thế thượng phong?”

Diệt Vân Hà đem ánh mắt nghi hoặc liếc qua Vũ Văn Lập “Cái này mà ngươi cũng hỏi, rõ ràng chính là Diệp Khắc Linh rồi, chẳng lẽ lại là tên Đăng Dương hèn yếu kia?”

Vũ Lăn Lập không cho là đúng nói “Cái này còn không chắc đầu à nga, theo như đệ thấy, Diệp Khắc Linh và Đăng Dương chính là ngang tài ngang sức!”

“Có ý gì? Tựa hồ quan điểm của ngươi đối với tên Đăng Dương kia có chút không đúng, ngươi lại bị hắn bày trò lừa gạt rồi à?” Diệt Vân Hà cau mày lại, nét nghi hoặc trên mặt ngày càng đậm, ngờ vực hỏi

Vũ Văn Lập nghe thế thì nhún nhẹ hai vai, cười khẽ nói “Đó là Tứ sư huynh chưa biết rồi, Đăng Dương, hắn nhưng lại là một tên võ giả nội ngoại song tu a. Mà võ giả nội ngoại song tu là cái khái niệm gì, chắc bản thân huynh cũng cực kỳ hiểu rõ”

“Với khả năng này, việc Đăng Dương có thể đánh ngang tay với Diệp Khắc Linh cũng không phải là điều gì quá khó tin đâu!”

Nghe vậy, nét mặt Diệt Vân Hà liền trở nên quái dị, muốn có bao nhiêu khó tin thì có bấy nhiêu khó tin, sau đó lại tựa như nhận ra cái gì mà bật cười ha hả

“Nội ngoại song tu? Hắn? Đừng đùa ta chứ, hắn làm sao lại là võ giả nội ngoại song tu được? Hắn lấy bản lĩnh ở đâu ra mà có can đảm thực hiện việc này! Chuyện đùa này của ngươi, hình như hơi bị thiếu muối rồi!”

Tuy nhiên đáp lại điệu cười của Diệt Vân Hà chỉ là bộ mặt vô cùng điềm tĩnh của Vũ Văn Lập

“Tứ sư huynh, ta đây cũng đâu phải kể chuyện cười? Huynh không tin thì cứ chờ xem đi, là giun hay là rồng, qua vài chiêu thì liền biết ngay!”

Diệt Vân Hà khoanh tay trước ngực, cười lạnh không thôi

“Tốt, để ta chống mắt lên mà xem, cái gọi là nội ngoại song tu của hắn, rốt cuộc có hình dáng như thế nào mà lại có thể khiến cho ngươi mù quáng đến thế!”