Hào Quang Mặt Trời

Chương 190: Thích giả ngu




10 giờ đêm, tại một căn tiểu lâu nho nhỏ bên trong Hắc Cẩu Đường, Đăng Dương chắp tay sau lưng đứng ngoài ban công, đầu hơi hướng lên, ánh mắt sâu như hắc động nhìn xa xăm vào bầu trời đêm vô tận, cảm nhận từng cơn gió đêm thanh mát không ngừng thổi qua.

Thông thường vào thời điểm này trong ngày, Đăng Dương chính là đang chăm chỉ tu luyện Lôi Đạo Công cùng Hải Kình Hồn Thuật, nhưng đêm hôm nay, sau khi trải qua một cuộc trò chuyện khá dài với Diệp Khắc Linh, được nàng giảng giải tất cả những điều cần biết và nên làm bên trong Tam Sơn Môn, hắn cuối cùng cũng đã có cái nhìn sơ bộ về thế lực khổng lồ này.

Về căn bản, giống như bao thế lực khác, Tam Sơn Môn cũng có những hạng mục cơ bản như Đan Viện, Thư Lâu, Võ Trường, Nhiệm Vụ Đường và Kho Binh Khí.

Tuy nhiên, Tam Sơn Môn lại cơ cấu những hạng mục này thành từng nhóm có quan hệ mật thiết với nhau, tỷ như 3 hạng mục là Đan Viện, Thư Lâu và Kho Binh Khí đã được gọp chung lại làm Tụ Bảo Lâu.

Tại Tụ Bảo Lâu này, chỉ cần đệ tử có đủ điểm cống hiến thì có thể mua được tất cả mọi thứ cần thiết cho việc tu luyện cũng như chiến đấu, từ đan dược, công pháp, võ kỹ, bí thuật đến binh khí và khải giáp, không cần phải chạy đi chạy lại lung tung.

Bên cạnh những hạng mục cơ bản kể trên, Tam Sơn Môn còn có một số bảo địa tu luyện vô cùng đặc biệt mà những thế lực tầm thường bên ngoài không bao giờ có được, tựu như Thiên Không Lâu, Long Mạch, Viêm Mạch Động, Hồn Trì, Thần Tháp … vân vân mà mây mây …

Với những bảo địa quý báu này, tốc độ tu luyện của võ giả sẽ được gia tăng cực mạnh, làm một được mười, ngày đi ngàn dặm.

Bất quá, ngoại trừ một số bảo địa cấp thấp như Thiên Không Lâu, hoàn toàn miễn phí để đệ tử tu luyện hằng ngày. Những bảo địa còn lại, mỗi một lần đi vào đều phải trả một lượng phí qua cửa không hề nhỏ, mà phí ở đây cũng không phải tính bằng tiền mà là bằng điểm công hiến sư môn.

Lại nói về điểm cống hiến thì không thể không nhắc đến Nhiệm Vụ Đường, nơi duy nhất bên trong Tam Sơn Môn mà đệ tử có thể nhận điểm cống hiến sư môn. Tất cả nhiệm vụ của Tam Sơn Môn, dù lớn hay là nhỏ thì toàn bộ đều được công bố bên trong Nhiệm Vụ Đường.

Muốn kiếm điểm cống hiến? Tốt thôi, cứ đến nhiệm vụ đường, chọn một nhiệm vụ phù hợp với khả năng của bản thân và rồi hoàn thành nó, ngươi sẽ nhận được điểm cống hiến tương xứng với thành tích của mình.

Như thế còn chưa hết, cứ cách vài tháng, Tam Sơn Môn lại cử hành một vài sự kiện trọng đại, kèm theo những phần thưởng không hề tầm thường để cho đám đệ tử tham gia, vừa để kiếm chứng thành quả tuy luyện, đồng thời cũng là một hồi cọ sát thực chiến, thúc đẩy ý chí phấn đấu của toàn thể đệ tử trong môn.

Tiêu biểu như Ngoại Môn Đại Chiến, Nội Đường Lôi Đấu, Viêm Mạch Động, Thăng Cấp Đại Điển, Nội Môn Phong Vân, Phong Thần Tháp, Huyết Phong Lĩnh và cuối cùng là Chủ Tịch Chi Tranh.

Mà cũng chính vì tất cả những yếu tố phức tạp đã kể bên trên, cộng với nhiệm vụ chính tuyến vừa được hệ thống ban bố, Đăng Dương bắt buộc phải dành ra một khoản thời gian bình lặng để định hình cũng như đề ra mục tiêu tiếp theo trên con đường võ đạo của mình.

“Hiện tại cấp độ của mình còn quá nhỏ yếu, chỉ mới 12 mà thôi, so với thể loại tối cường giả như sư phụ hay vị Dương Quang Diệu – phó đường chủ của Dạ Lang Đường thì chính là không khác gì con sâu cái kiến, bởi vậy, mình không thể đặt mục tiêu trên người bọn họ được”

Đăng Dương lẫm nhẩm nói một mình

“Tốt nhất nên nhìn gần một chút, đặt đích đến là cảnh giới Võ Tướng sơ cấp là hợp lý hơn cả”

“Bất quá, để đạt đến cảnh giới này, cấp độ của mình nhất định phải tăng đến cấp 20. Mà muốn lên cấp 20, mình cũng không thể giống như đám đệ tử bình thường, an ổn tu luyện bên trong sơn môn được, bắt buộc phải đi ra hoang nguyên bên ngoài, tiến hành săn giết đại lượng quái thú để kiếm điểm Sinh Mạng”

“Chỉ là mình vừa mới gia nhập Tam Sơn Môn, chưa ngồi nóng đít được bao lâu lại chạy ra ngoài thì có vẻ hơi khó coi, dù cho có là nhận nhiệm vụ để hợp thức hóa ra ngoài đi chăng nữa thì cũng vậy. Sợ là sư phụ sẽ không đồng ý để mình đi a, có khi không khéo còn khiến lão nổi khùng lên cũng không chừng!”

Trong lúc Đăng Dương đau đầu suy nghĩ, AI bất chợt lên tiếng, nói

< Chủ nhân, hay là ngài cứ tạm thời ở lại bên trong Tam Sơn Môn một đoạn thời gian đi. Không phải Diệp Khắc Linh vẫn còn nợ ngài một cái nhân tình hay sao? Để nàng dẫn ngài tiến nhập Hồn Trì một lần rồi rời đi cũng không muộn, mà như thế, đám sư huynh đệ của ngài cũng không thể kiếm chuyện được >

“Cũng đành thế thôi” Đăng Dương chậm rãi khép mắt lại, sau vài giây thì mở bừng ra, sâu trong đáy mắt có tinh quang lấp lánh ẩn hiện, cong môi cười khẽ

“Hồn Trì, quả là một địa phương đáng chờ mong a! Không biết sau đợt này, linh hồn lực của mình có thể tiếp thục tăng thêm một viên Hồn Tinh nữa hay không đây?”

Lại đứng hóng gió một lát, Đăng Dương quay trở vào căn phòng nho nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi của mình, thả người ngồi xuống chiếc sô pha êm ái rồi đem cuốn trục võ kỹ mà Hồ Tử Lục đang ban tặng hồi chiều ra xem



Cuốn trục này, toàn thân phủ lên một màu trắng bạc lấp lánh như lôi điện, bên trên có ghi một hàng chữ thô ráp ‘Tử Lôi Quyết’

Đem cuốn trục mở ra rồi đặt lên bàn, Đăng Dương cũng không vội đọc rõ chữ viết bên trong mà lại sử dụng kỹ năng Giám Định, đôi mắt hiện lên hai vòng tròn vàng kim huyễn hoặc, chăm chú nhìn vào cuốn trục

---o-o---

Vật phẩm: Nhân giai cao cấp bổ trợ công pháp - Tử Lôi Quyết

Công dụng: Chuyển hóa Lôi hệ đấu khí thành Tử Lôi đấu khí có phẩm chất cao hơn.

---o-o---

Vừa nghe đến chuyển hóa Lôi hệ đấu khí thành Tử Lôi đấu khí có phẩm chất cao hơn, sắc mặt Đăng Dương liền hiện lên nét mừng rỡ, liền nói

“Lập tức học tập Tử Lôi Quyết”

< Ngài đã học tập Tử Lôi Quyết thành công, quá trình chuyển hóa đấu khí sẽ kéo dài trong vòng sáu giờ tính từ lúc này. Lưu ý, trong quá trình chuyển hóa, ngài tuyệt đối không được luyện công, nếu không quá trình chuyển hóa sẽ thất bại, đồng thời Tử Lôi Quyết cũng sẽ tan biến >

Âm thanh nhắc nhở của AI vừa vang lên, cuốn trục đang trải dài trên mặt bàn liền hóa thành một loạt tia sáng lấp lánh, phóng thẳng vào mi tâm Đăng Dương.

Ngay tức khắc, Đăng Dương cảm thấy như có một dòng điện với cường độ cực cao chạy dọc cơ thể, cảm giác như sấm sét đánh thẳng vào đầu, vừa đau đớn lại vừa tê dại, cực kỳ khó chịu.

Bất quá, bấy nhiêu đây khó chịu vẫn còn nằm trong ngưỡng mà Đăng Dương có thể chịu đựng, không đến nổi khiến cho hắn phải la hét thất thanh hay bò lê bò càng trên mặt đất.

Hít sâu một hơi không khí lạng lẽo buổi đêm, Đăng Dương nén xuống cảm giác khó chịu kinh khủng do Lôi hệ đấu khí gây ra mà định thần lại, bắt đầu điều động linh hồn lực bên trong não hải, vận hành Hải Kình Hồn Thuật.

AI có nhắc nhở hắn, trong khi chuyển hóa đấu khí thì không được luyện công, tuy nhiên cái này cũng chỉ giới hạn trong công pháp tu luyện đấu khí mà thôi, còn về hồn thuật tu luyện linh hồn thì chẳng có liên quan gì. Ngược lại, nhờ việc thúc đẩy Hải Kình Hồn Thuật không ngừng tuần hoàn lại giúp cho hắn có thể vượt qua khó chịu trong suốt quảng thời gian sáu tiếng dài đằng đẵng tiếp theo.

---------*-*---------

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló dạng, đúng như hẹn ước chiều hôm qua, Diệp Khắc Linh đã đến trước tiểu lâu để mang Đăng Dương đến Thiên Không Đài, bắt đầu khóa trình tu luyện hằng ngày trong Tam Sơn Môn.

May mắn, tại lúc Diệp Khắc Linh qua gọi, Đăng Dương cũng đã hoàn thành quá trình chuyển hóa đấu khí nên không hề gặp phải bất kỳ tình huống rắc rối gì, chỉ sửa soạn sơ qua một chút thì liền cùng nàng rời đi tiểu lâu, thẳng hướng Thiên Không Đài mà cất bước.

Thiên Không Đài, tên như ý nghĩa chính mà một đại đài nối giữa trời và đất, có hình dáng như một tòa tháp cao hơn trăm mét nhưng lại hoàn toàn không có những bức tường bao quanh, nhìn qua giống như một giàn giáo trơ trọi với những cột trụ khổng lồ.

Bất quá, dù cho vẻ bề ngoài của Thiên Không Đài có quá mức sơ sài và đơn giản nhưng khí tức tỏa ra từ nó lại không tầm thường một chút nào, tựa như một thượng cổ hung thú khổng lồ với áp bức vô hạn.

“Hùng vĩ thật!” Từ xa xa đi đến, Đăng Dương ngưỡng đầu nhìn Thiên Không Đài như muốn đâm thủng trời cao mà không khỏi cảm thán nói

Sóng vai đi bên cạnh, Diệp Khắc Linh cũng đồng tình mà gật đầu, khẽ nói “Nhớ lần đầu ta nhìn thấy Thiên Không Đài thì cũng cảm thấy thế, tuy nhiên đây còn chưa phải là hình dáng thật sự của Thiên Không Đài đâu”

“Chưa phải hình dáng thật sự?” Đăng Dương có chút ngạc nhiên

“Đúng vậy, Thiên Không Đài lúc này chính là đang trong trạng thái ngủ” Diệp Khắc Linh cong môi cười nói “Đợi đến khi nó chính thức tỉnh lại, ngươi sẽ biết, thế nào là hùng vĩ thật sự”

“Được rồi, không nói nhiều nữa, chúng ta tăng nhanh cước bộ thôi, giờ này chắc có lẽ mọi người cũng đã tập hợp đông đủ rồi”

Đợi đến khi hai người Đăng Dương đi đến dưới chân Thiên Không Đài, tại đây đã đứng đủ toàn bộ nhân khẩu của Hắc Cẩu Đường, bao gồm Hồ Tử Lục, Diệt Vân Hà, Vũ Văn Lập và một thanh niên lạ mặt.

Dáng vẻ của thanh niên này có chút giống với Diệt Vân Hà nhưng lại cao hơn một cái đầu, cơ thể cao lớn với từng thớ cơ bắp màu cổ đồng cực kỳ săn chắc, chỉ cần nhìn sơ qua liền biết là thể loại võ giả tu luyện theo hướng cuồng công, sức lực vô cùng kinh người.

Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng từ những cuộc trò chuyện với Diệp Khắc Linh, Đăng Dương cũng đã có thể đoán được phần nào danh tính của thanh niên cao lớn này, chính là Tứ sư huynh của hắn, đồng thời cũng là anh trai của Diệt Vân Hà, Diệt Thiên Hồng.

“Sư phụ!” Đăng Dương kính cẩn thi lễ với Hồ Tử Lục rồi đi đến trước mặt Diệt Thiên Hồng, hòa ái đưa tay ra, cười nói “Tứ sư huynh, lần đầu gặp mặt, tiểu đệ gọi là Đăng Dương, là đệ tử mới vừa gia nhập Hắc Cẩu Đường”

Diệt Thiên Hồng đưa mắt nhàn nhạt nhìn đến Đăng Dương, nét mặt không hiện ra bất kỳ cảm xúc gì, tựa như một bức tượng vô tri vô giác, tùy ý đáp

“Đăng Dương đúng không? Thành tích của ngươi ta đã nghe qua rồi, một chiêu liền có thể hạ gục tiểu tử Tô Lâm kia, rất không tồi!”

Đăng Dương nghe vậy thì gãi gãi đầu, ha ha cười nói “Tứ sư huynh quá lời, ta thắng trận này phần nhiều là do máy mắn mà thôi, không có gì đáng nói cả”

Đứng bên cạnh Diệt Thiên Hồng, Diệt Vân Hà nhìn sâu vào Đăng Dương một chút rồi cũng cười như không cười, nói

“Thất sư đệ cũng quá khiêm tốn rồi, chuyện này chúng ta đã nghe mấy tên đệ tử bên Dạ Lang Đường nói qua. Phải công nhận, tuyệt chiêu ru ngủ địch nhân của sư đệ ngươi cũng quá tuyệt hảo đi, thế nhưng lại có thể đem tâm tính phòng vệ của Tô Lâm bài trừ sạch sẽ, sau đó liền dùng một kích như lôi đình mà điện quang hỏa thạch, hạ gục hắn chỉ trong chớp mắt.”

“Điều này khiến chúng ta vô cùng ngạc nhiên đấy!”

Đăng Dương vừa nghe thì liền nhận ra, Diệt Vân Hà chính là đang cố ý làm rõ sự xảo quyệt của hắn trong trận chiến với Tô Lâm, hoặc là nói, hắn chiến thắng Tô Lâm chính là nhờ vào mưu kế ám toán chứ không phải là bản lĩnh thật sự. Một câu này, nghe qua thì tựa như khen ngợi nhưng thật ra lại là bôi tro trét trấu lên mặt hắn.

Xem ra, biểu hiện thành thật của hắn cũng không thể nào hoàn toàn xóa bỏ thành kiến trong lòng Diệt Vân Hà, tuy nhiên ít nhất, cái thành kiến này cũng phải quá mức mãnh liệt như ngày hôm qua, Diệt Vân Hà lúc này cũng không chỉ trích thẳng mặt mà chỉ ẩn ý xỏ xiên, kiểu như hiểu được thì hiểu, hiểu không được thì thôi vậy!

Bất quá, thực ra Đăng Dương cũng không nhất thiết Diệt Vân Hà phải xóa bỏ toàn bộ thành kiến với hắn, chỉ cần như thế này là được, vừa đủ để Diệt Vân Hà không ngáng chân hắn trong Tam Sơn Môn, tránh đi những rắc không cần thiết, để cho hắn an an ổn ổn mà sống qua ngày.

Mà cũng vì lý do đó, mặc kệ Diệt Vân Hà xỏ xiên, móc méo như thế nào, Đăng Dương cũng làm như không nghe không hiểu, bộ mặt lúc nào cũng là hòa ái mỉm cười mà đáp lại, khiến cho sự bất mãn của Diệt Vân Hà chưa kịp xông ra thì đã tan biến vào hư vô, hoàn toàn không có một lý do nào để sinh khí với Đăng Dương.

Trong lúc hai bên tán chuyện, Hồ Tử Lục chính là một mức đứng bên cạnh quan sát, với đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh cùng kinh nghiệm lăn lộn cả đời của mình, lão làm sao lại không biết bọn nít ranh trước mặt đang suy tính cái khỉ gì trong đầu.

‘Hai thằng nhóc này, một đứa thì khinh người ra mặt, một tên thì chỉ muốn giả ngu để được sống yên ổn! Bản tính trái ngược một trời một vực’

Chỉ là biết thì biết, Hồ Tử Lục cũng không muốn xen vào mối quan hệ có phần vi diệu của Đăng Dương và Diệt Vân Hà, hoàn toàn là ôm bộ mặt đứng ngoài xem kịch, trong lòng lại có chút chờ mong về quảng thời gian sắp tới bên trong Hắc Cẩu Đường, chắc chắn là sẽ có rất nhiều điều phi thường thú vị để lão xem.

Dù nói như vậy, kẻ làm Hồ Tử Lục chú ý nhất vẫn là Đăng Dương, nếu lão không nhìn lầm thì tên này đã hoàn toàn chuyển hóa xong Lôi hệ đấu khí thành Tử Lôi đấu khí, hơn nữa là còn chuyển hóa trong vòng một đêm ngắn ngủi. Cái tốc độ kinh dị này, từ trước đến nay, trong lịch sử hơn 500 năm của Tam Sơn Môn, chính là chưa từng có một ai làm được, kể cả bản thân lão hay thậm chí là ba vị môn chủ kia!

‘Thật không hiểu nổi, biểu hiện của thằng nhóc này còn vượt qua cả thiên tài chính hiệu, thế nhưng tại sao, ta lại không hề cảm nhận ra được một chút tiềm lực nào từ trên người hắn, dù là nhỏ nhất?’

‘Thiên phú yếu kém như thế này, sợ là so với một tên đệ tử tầm thường nhất trong Tam Sơn Môn cũng là không bằng. Thế nhưng nghịch lý là, kẻ không có một chút thiên phú lại có thể làm ra chuyện mà không có bất kỳ một thiên tài nào làm được, điều này quả thật là cực kỳ quái dị’

‘Hơn nữa thằng nhóc này lại còn có bản tính ưa thích điệu thấp, giả ngu mà sống, chỉ khi nào bị ép đến mức không còn cách giải quyết nào khác mới chịu bộc lộ toàn bộ khả năng của mình. Cách làm người thế này, cũng là khiến cho lão già sống vài trăm năm như ta đây mở mang đầu óc a, không hổ là trời đất bao la, dạng người nào cũng có!”