Hào Quang Mặt Trời

Chương 178: Nhất Tinh Hồn Sư




Nhìn Băng Điêu bay lượng một lát, Đăng Dương khẽ phất nhẹ tay, Băng Phách Tinh Linh ngay lập tức từ trên thiên không bay vụt trở lại bên cạnh Đăng Dương, sau đó dung nhập vào trong cơ thể của hắn, biến thành một hình xăm lam điểu đang dương cánh trên mu bàn tay trái.

Đăng Dương vuốt nhẹ hình xăm trên mu bàn tay, chậm rãi mỉm cười

“Hiện tại đã trở thành một tên Tinh Linh Pháp Sư rồi, vậy thì cũng nên tu luyện một môn Luyện Hồn Thuật được rồi! AI, mau lọc ra cho ta các loại Luyện Hồn Thuật mà ta có thể tu luyện lúc này đi”

< < Đã lọc thành công, những loại Luyện Hồn Thuật mà ngài có thể tu luyện lúc này gồm: …. > >

Đăng Dương đảo mắt đọc lướt qua một hàng mười mấy môn Luyện Hồn Thuật đang hiện ra trước mắt, sau một lát thì chỉ tay vào một cuốn sách màu xám nằm ở vị trí kề cuối, nói

“Ta mua Địa giai sơ cấp hồn thuật – Hải Kình Hồn Thuật”

Đăng Dương lựa chọn loại Luyện Hồn Thuật này, thuần túy chính là nhìn vào sự hùng hậu của nó.

Không giống Pháp Sư hay Hồn Sư bình thường, cứ đánh ra hồn thuật là được, chức nghiệp Tinh Linh Pháp Sư của hắn bắt buộc phải liên tục tiêu hao linh hồn lực để duy trì sự hiện diện của Tinh Linh, do đó có yêu cầu cực cao về linh hồn lực, bắt buộc phải vô cùng dồi dào và hùng hậu.

Mà trong mười mấy môn Luyện Hồn Thuật kia, cũng chỉ có Hải Kình Hồn Thuật là đáp ứng đầy đủ những yêu cầu của Đăng Dương mà thôi.

Còn những môn Luyện Hồn Thuật còn lại, mấy loại cấp thấp như Nhân giai sơ cấp thì không nói đến là gì, những loại cấp cao như Nhân gia cao cấp hay thậm chí là Địa giai sơ cấp khác, tuy rằng có sự ngưng luyện, uy lực và khả năng tăng phúc cực kỳ ghê gớm nhưng trình độ hùng hậu lại xa xa không bằng Hải Kình Hồn Thuật, chưa sử dụng được bao nhiêu thì linh hồn lực đã cạn khô.

< < Địa giai sơ cấp hồn thuật – Hải Kình Hồn Thuật giá 770 điểm Tích Lũy, đã mua thành công > >

< < Ngài có muốn ngay lập tức học thập Hải Kình Hồn Thuật không? > >

“Lập tức học tập!” Đăng Dương không chút do dự liền gật đầu

< < Đã học thập thành công Địa giai sơ cấp hồn thuật – Hải Kình Hồn Thuật, độ thành thạo là 1%, chỉ số Trí Tuệ cộng 5 điểm > >

Vừa nghe đến độ thành thạo của Hải Kình Hồn Thuật chỉ là 1%, Đăng Dương đúng là cười khan một tiếng

“Vãi cả 1%, Địa giai sơ cấp hồn thuật đúng là quá biến thái mà, có cần khó đến như vậy không?”

< < Mặc dù là tu luyện linh hồn hay đấu khí, công pháp Địa giai sơ cấp cũng đã là cấp bậc vượt ngoài phạm trù bình dân rồi, khó học một chút cũng là điều bình thường mà thôi > >

< < Bất quá, chủ nhân cũng không cần quá mức âu lo, kể từ hôm nay, ngày cũng là một tên Pháp Sư chính cống, vậy cho nên ngộ tính của ngài cũng sẽ tăng dần theo sự nâng cao của chỉ số Trí Tuệ. Từ đó, việc gia tăng độ thông thạo cũng sẽ vô cùng dễ dàng > >

< < Thật tâm mà nói, đây mới chính là lợi ích lớn chất của ngài khi khai mở lớp nhân vật Pháp Sư > >

Đăng Dương nghe vậy thì liền bậc cười “Ngươi nhắc ta mới nhớ, đã trở thành một tên Pháp Sư chính hiệu rồi thì cần gì phải lo lắng đến độ thông thạo gia tăng chậm chạp nữa chứ.”

“Nếu như bây giờ mà ta có thể gia tăng chỉ số Hồn Lực lên, đạt đến cảnh giới Nhất Tinh Hồn Sư, vậy thì độ thành thạo của tất cả võ kỹ mà ta đang tu luyện cũng sẽ cực nhanh chạm đến giới hạn 100%. Tiếp tục nâng cao lực chiến của ta thêm một mảng lớn!”

Hơi trầm ngâm suy nghĩ một chút, Đăng Dương hơi cắn nhẹ hàm răng trắng sáng, quyết tâm nói

“AI, mau lọc cho ta tất cả các loại đan dược gia tăng linh hồn lực”

< < Đã lọc thành công, những đan dược có thể nháy mắt gia tăng cảnh giới hồn lực mà ngài có thể phục dụng bao gồm: … > >

< < Đan dược bậc 1 - Ngưng Hồn Đan, có thể giúp Nhất Tinh Hồn Sư ngưng tụ một viên Hồn Tinh, giá 200 điểm Tích Lũy > >

< < Đan dược bậc 2 – Tinh Hồn Đan, có thể giúp Nhất Tinh Hồn Sư ngưng tụ ba viên Hồn Tinh, giá 350 điểm Tích Lũy > >

< < Bởi vì cường độ linh hồn của chủ nhân hiện nay vẫn còn tương đối yếu ớt, cho nên đan dược có thể sử dụng chỉ có hai loại này mà thôi > >

Đăng Dương nghe vậy cũng không có thất vọng, ngược lại còn cười tươi rói nói

“Ha ha, không quan hệ, hai loại đan dược này, vừa hay lại hợp túi tiền của ta, còn nếu cao cấp hơn nữa thì ta cũng không mua nổi a!”

“Được rồi, mua một viên Ngưng Hồn Đan và một viên Tinh Hồn Đan”

< < Một viên Ngưng Hồn Đan và một viên Tinh Hồn Đan, tổng giá trị là 550 điểm Tích Lũy, đã mua thành công > >



Cảm nhận hai viên đan dược đã thành công chuyển vào túi đồi, rồi lại khẽ nhìn đến điểm Tích Lũy chỉ còn lại vài con số lẻ, Đăng Dương không khỏi thở dài một tiếng

“Thế là hết, mình càn quết từ trên xuống dưới lôi gia cũng chỉ kiếm được hơn ngàn điểm Tích Lũy, trong vòng chớp mắt ngắn ngủi đã bay mất toàn bộ! Nghèo lại hoàn nghèo rồi!”

“Bất quá, số tiền này, mình bỏ ra chính là không hề đáng tiếc một chút nào, ngược lại còn vô cùng chính xác là đằng khác”

Nói rồi, Đăng Dương khẽ động tâm ý, lấy ra hai viên đan dược vừa mới mua được, sau đó cũng không do dự liền đem Ngưng Hồn Đan nuốt xuống đầu tiên

< < Ngài vừa phục dụng Ngưng Hồn Đan, chỉ số Trí Tuệ cộng 5 điểm, chỉ số Hồn Lực tăng lên 1 Hồn Tinh > >

Tinh!

< < Chúc mừng chủ nhân đã đạt đến cảnh giới Nhất Tinh Hồn Sư > >

Nghe âm thanh nhắc nhở của AI, lại cảm nhận linh hồn bên trong đại não, trong nháy mắt đã cường đại hơn một bật, từ hình dạng bùi nhùi lộn xộn đã ngưng kết thành một viên Hồn Tinh màu trắng, Đăng Dương nhết môi cười khẽ một tiếng rồi tiếp tục bỏ viên Tinh Hồn Đan còn lại vào miệng, ừng ực nuốt xuống

< < Ngài vừa phục dụng Tinh Hồn Đan, chỉ số Trí Tuệ cộng 15 điểm, chỉ số Hồn Lực tăng lên 4 Hồn tinh > >

“Vậy là bây giờ, linh hồn của ta đã có bốn viên Hồn Tinh, trong cảnh giới Nhất Tinh Hồn Sư cũng xem như thuộc về hạng trung, tương đương với cảnh giới Võ Sư trung cấp của hệ thống tu luyện đấu khí!”

Nói đến đây, Đăng Dương đột nhiên nhận ra một sự thật không thể ngờ tới mà có chút dỡ khóc gỡ cười

“Như thế tính ra, không nói đến chiếc lực thực tiễn thì cảnh giới Hồn Sư của mình đã vượt qua cả cảnh giới võ giả rồi còn gì? Cấp độ hệ thống hiện tại của mình là 12, chỉ tương đương với cảnh giới Võ Sư sơ cấp mà thôi a! Qủa thật là quá sức hư cấu”

Cảm thấy khó tin, Đăng Dương ngay lập tức mở ra bản thông tin nhân vật mà cẩn thận kiểm tra kỹ càng một lượt

---o-o---

Đăng Dương – Lôi Hiệp Sĩ – Tinh Linh Pháp Sư

Danh hào: Đặc Công

Tôn hiệu: Sát Nhân

Cấp độ: 12 (2980/6100)

Sinh lực: 130 / Đấu khí: 110

Hồn Lực: 4 Hồn Tinh

Sức mạnh: 19

Tốc độ: 27

Trí tuệ: 26

Thể chất: 18

Sát Lục: 25

Thiên phú: 0

Điểm tích lũy: 7

---o-o---

Tuy nhiên sau một lượt cẩn thận quan sát, Đằng Dương lại càng thêm ngạc nhiên mà bật thốt lên

“Cái quách dờ heo? Chỉ số sức mạnh chỉ có 19 điểm thế nhưng chỉ số Trí Tuệ đã là 26, chỉ thiếu một điểm nữa đã ngang bằng chỉ số Tốc Độ mẹ rồi!”

“Mẹ nó, có tiền nhiều đúng là quá sướng mà, méo cần làm cái gì hết, chỉ cần rôm rốp cắn đan thôi thì tu vi sẽ liền tăng cao vèo vèo như tên bắn!”

“Nói không ngoa chứ hiện nay, mình thật sự có xúc động quay vền trấn Lạc Ngôn để cướp sạch hai đại gia tộc còn lại rồi đấy, chết tiệt thật!”

Đăng Dương cười mắng một tiếng, cả người ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Món lợi lớn như thế này, quả thật rất khó để mà bỏ qua a!

Có điều, khó bỏ thì khó bỏ, Đăng Dương cũng là hiểu là làm người không được quá mức tham lam, hắn đã rời khỏi trấn Lạc Ngôn rồi, vậy thì cũng nên để lại nó sau lưng, hướng ánh mắt mà nhìn về mục tiêu phía trước, tại nơi đó, lượng tài phú chờ đợi hắn chính là một cái trấn Lạc Ngôn nhỏ bé xa xa không thể so sánh.

Ở một nơi loạn lạc như Hoang Mạc Tây Nguyên, chỉ cần hắn sống tốt và biết nắm bắt cơ hội, đừng nói đến 1000 điểm Tích Lũy, dù là 10.000 điểm Tích Lũy đi chăng nữa thì đối với hắn, cũng không phải một con số quá mức xa với đâu.

Trong lúc Đăng Dương còn đang mơ mộng hão huyền, AI bất chợt lên tiếng nhắc nhở

< < Chủ nhân, xong việc rồi thì ngài cũng nên đi ra đi thôi, tại ngoài kia, Diệp Khắc Linh lúc này đang chật vật chiến đấu với một bầy ma thú để thủ hộ cho ngài đấy > >

“Cả một bầy ma thú!” Đăng Dương nghe vậy thì thầm giật mình, không dây dưa nữa mà lập tức rút tinh thần ra khỏi không gian hư vô, trở về thực tại

--------*-*--------

Đêm đen, tại một mảnh rừng rậm rạp kế bên một con đường mòn nhỏ hẹp, từng âm thanh vung vút bén nhọn do đao khí phá không vang lên.

Chí thấy lúc này đây, ba Diệp Khắc Linh đang ra sức quần đấu với một bầy Ma Ảnh, phong đao tung bay đầy trời, tựa như một cái máy gặt mà san bằng cả một mảnh rừng nho nhỏ.

Đối diện với nàng, một bầy quái thú bậc 5- Ma Ảnh chính là do dị tượng khi Đăng Dương triệu hồi Băng Phách Tinh Linh mà bị hấp dẫn đến.

Bọn chúng tựa như những cái bóng đen vô hình vô dạng, mờ ảo chập chờn như khói mây, hoàn toàn không hề cố kị phong đao sắc lẹm của Diệp Khắc Linh mà ồ ạt lao đến từ bốn phương tám hướng, từng bước dồn ép nàng không ngừng thối lui.

Liên tục bị dồn vào thế yếu, nét mặt băng lãnh của Diệp Khắc Linh cuối cùng cũng nhíu lại, tức giận quát lớn

“Cái đám súc sinh này, tưởng rằng ta không làm gì được các ngươi hay sao? Chết đi, Bách Điểu Đao!”

Tiếng quát vừa ra, áo bào của Diệp Khắc Linh liền không gió mà bay, từ trong cơ thể nàng, hàng ngàn phong điểu phô thiên tái địa mà cuồn cuộn bay ra, trực diện lao thẳng vào đám khói đen bao vây tứ phía.

Nhất thời, màn khói đen u tối bổng dưng vang lên hàng loạt tiếng rít chói tai, tựa hộ chứa đựng bên trong ý vị đau đớn khôn cùng.

Thực chất, loài quái thú Ma Ảnh này cũng không phải mà vô hình vô dạng thật sự, chỉ là những con Ma Ảnh này lại có một khả năng vô cùng đặc biệt là phun ra một màn khói đen mịt mù, nhằm che đi thân hình sóc chuột nho nhỏ của chúng nó, rồi từ đó, dựa vò ưu thế tốc độ cùng móng vuốt sắc bén như dao cạo mà tấn công kẻ thù.

Bởi vì thế, ngay khi bị Diệp Khắc Linh sử dụng Bách Điểu Đao đánh ra phô thiên tái địa phong điểu thì đám Ma Ảnh kia liền bị khắc chế toàn tập.

Bất quá, số lượng đấu khí của Diệp Khắc Linh cũng không phải là vô cùng vô tận, mà đám Ma Ảnh này lại phi thường đông đảo. Bách Điểu Đao của nàng tuy rằng có thể nhất thời đẩy lùi thế công cuồng bạo của bọn chúng nhưng chắc chắn sẽ không thể kéo dài được lâu.

Khẽ nhíu mày liễu, Diệp Khắc Linh liếc mắt nhìn về phía Đăng Dương tựa như một bức tượng băng đang ngồi lỳ một chỗ không xa, cắn nhẹ mồi đào, bực bội nói

“Cái tên này, đến khi nào thì ngươi mới chịu tỉnh lại đây? Nếu như một phút nữa mà ngươi vẫn không tỉnh, ta cũng chỉ đành khiên ngươi lên chạy trốn mà thôi!”

Mặt dù trực diện có thể đánh không lại nhưng một khi nàng muốn chạy trốn, đám Ma Ảnh kia cũng đừng hòng mà rượt theo.

Tại lúc Diệp Khắc Linh vừa mới nói xong thì bùm một tiếng, lớp băng điêu bao phủ Đăng Dương bổng nhiên vỡ tung.

Đứng giữa màn băng tinh đầy trời, Đăng Dương khẽ đưa mắt quét qua một tràng chiến đấu điên cuồng xung quanh mà có chút giật mình. Tuy nhiên, hắn giật mình ở đây cũng không phải là do sự có mặt của đám Ma Ảnh đông đúc kia, hắn giật mình chính là vì có đến ba Diệp Khắc Linh giống y hệ nhau đang vây quanh hắn.

“Tự nhiên mới nhắm mắt có một tí, mở mắt ra cái là bị mù luôn? Ở đâu lòi ra thêm hai băng lãnh mĩ nhân nữa vậy?”

Diệp Khắc Linh đang bận bịu điều động phô thiên tái địa phong điểu, liên tiếp đẩy lùi Ma Ảnh, lại trông thấy Đăng Dương sau khi tỉnh lại thì chỉ đứng trơ ra đó, chăm chăm nhìn nàng một mình chiến đấu thì liền đổ quạu, quát

“Ngươi cứ đứng đó trơ mắt ra mà nhìn à? Còn không mau giúp ta!”

“À… ờ… được!” Đăng Dương gật đầu cười khẽ, đôi mắt hiện lên hai vòng tròn vàng kim, nhìn thẳng vào bên trong đám khói đen mịt mù.