Hào Quang Mặt Trời

Chương 151: Gục ngã




Ngũ long của Ngọc Vô Cực vừa ra, Hoàng Cực Lan cũng không chút yếu thế, quanh thân thể, đấu khí vàng đất điên cuồng rít gào rồi phóng thẳng lên trời cao

“Vẫn Thạch Hàng Không!”

Dưới tiếng quát vang dội của Hoàng Cực Lan, lượng đấu khí khổng lồ vần vũ trên bầu rời liền nhanh chóng ngưng kết lại với nhau, từ dạng khí chuyển sang lỏng, rồi từ lỏng biến thành rắn.

Cứ thế, chưa đến vài giây thời gian, một quả cầu đất khổng lồ đã lơ lững trên không trung cả trăm mét, mang theo trên mình khí thức vô cùng nặng nề và trầm trọng, tựa như nó không còn là một quả cầu đất nữa mà thật sự chính là một quả cầu thép nặng vạn cân.

“Hai đứa yêu tặc, mau chết cho ta!” Cầu đất vừa thành hình, Hoàng Cực Lan liền hét lớn, hai tay đưa lên trời tựa như cách không ôm lấy quả cầu đất mà nện thẳng xuống.

Mà theo hành động của hắn, quả cầu đất khổng lồ cũng ầm ầm chuyển động, mới đầu thì có chút chậm chạp nhưng sau đó thì càng ngày càng nhay dần, chưa đến vài cái chớp mắt đã thật sự biến thành một quả cầu lửa trông không khác gì một viên thiên thạch thật sự, mang theo uy thế thái sơn áp đỉnh mà lao thẳng vào Đăng Dương cũng như hang động sau lưng hắn.

Một băng long, một vẫn thạch, hai đại sát cự chiêu cực kỳ mạnh mẽ kết hợp với nhau, sợ rằng đến Võ Sư cao cấp cũng sẽ trong nháy mắt bị tru giết chứ đừng nói đến một kẻ chỉ tương đương cảnh giới Võ Giả sơ cấp như Đăng Dương.

Cùng lúc đối mặt với đại sát chiêu mạnh mẽ nhất của hai tên Võ Sư cao cấp, Đăng Dương hiên ngang đứng trước cửa động, tóc đen không gió tự bay, ánh mắt khóa chặt vào băng long uy mãnh cũng như vẫn thạch khổng lồ, từ sâu trong đáy mắt, sự run rẫy dần dần trở nên kiên định.

Trong suốt khoản thời gian kể từ lúc bước bước chân đầu tiên vào con đường tu luyện, có thể nói, hôm nay chính là khó khăn lớn nhất mà Đăng Dương gặp phải.

Lúc này đây, hắn đã không còn hậu chiêu và không có bất kỳ một kết hoạch cũng như lợi thế nào. Đứng trước hai Võ Sư cao cấp, mặt đối mặt với hai chiêu thức mạnh mẽ nhất của bọn chúng, Đăng Dương thật sự cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ không thể chống đỡ phủ xuống người hắn.

Đây chính là sức mạnh tuyệt đối, sức mạnh có thể nghiền ép tất cả, mà đứng trước sức mạnh này, hắn thật ra chỉ là một thứ gì đó cực kỳ nhỏ bé.

Bất quá, càng đối mặt với hiện thực tàn khốc, nó lại càng khiến cho hắn từng chút một cứng cỏi hơn, tựa như một cục sắt thô, càng nung nóng, càng đập mạnh, nó sẽ càng thêm cúng cáp cùng vững chãi.

Sự do dự cùng sợ hãi trong ánh mắt nhanh chóng rút đi như thủy triều, mà thay vào đó chính là sự kiên cường cùng bất khuất.

Đôi con ngươi đen láy, sâu thẳm như biển cả không do dự nhìn thẳng về phía trước, Đăng Dương nở nụ cười có phần hoang dại

“Ha ha, đến tốt, để ta xem thử, võ kỹ mạnh nhất của các ngươi, rốt cuộc là uy lực đến cỡ nào, có thể trong nháy mắt giết chết ta hay là không đây?”

Cùng với nụ cười, từ trong không gian vô định, một thanh trọng kiếm hắc sắc bổng dưng xuất hiện trên tay hắn. Thanh trọng kiếm này, toàn thân duy một màu đen u tối, dài 1.7m, trên lưỡi kiếm to bản, từng tia quang mang màu trắng bạc không ngừng lưu chuyển, mang đến cảm giác trầm trọng vô cùng.

Dùng hai tay nhất Hoàng Hôn kiếm lên vai, Đăng Dương điên cuồng thét lớn một tiếng như dã thú, Lôi Đạo Công trong cơ thể lúc này đã vận chuyển đến cực hạn, tựa như một cái máy bơm cao áp, ầm ầm vận chuyển tất cả lôi hệ đấu khí trút hết vào trong lưỡi kiếm.

Đồng thời, Đăng Dững cũng dùng ý niệm của mình, thúc dục khí linh của Hoàng Hôn kiếm, để cho nó bùng nổ tất cả sức mạnh của bản thân.

Điều này nhất thời khiến cho Hoàng Hôn kiếm, từ một màu đen hôn ám bổng chốc sáng rực ánh bạc như một thanh kiếm ánh sáng rực rỡ, sau đó, từ trong lưỡi kiếm ánh sáng đó, từng tia lôi điện thô to như bắp chân tựa như lôi đình thật sự phóng xuất ra ngoài, điên cuồng tàn phá bừa bãi không gian xung quanh.

Tại những nơi lôi điện phóng ra, đất đá nổ tung, sơn động nứt vỡ, không khí bị thiêu nóng đến độ bắt đầu vặn vẹo bất định, thật không hổ là nguyên tố có sức hủy diệt mạnh nhất trong thiên địa.

“Hoàng Hôn, lần đầu tiên phong xuất, mong là ngươi không làm cho ta phải thất vọng! Lên nào, Thiên Lôi Nhất Kích!” Ánh mắt lóe lên ánh bạc của lôi điện, Đăng Dương gầm lớn một tiếng rồi đạp mạnh mặt đất phóng lên, hai tay nắm chặt lấy Hoàng Hôn kiếm, dũng mãnh bổ ra một chiêu mạnh nhất của mình.



Lưới kiếm ánh bạc, mang trên mình sức mạnh hủy thiên diệt địa của lôi đình, trong chớp mắt đã chém mạnh vào băng long cùng vẫn thạch.

Mà cũng ngay trong thời khắc điện quang hỏa thạch này, tại sau một gốc đại thụ, Lôi Nam đã âm thầm đưa lên khỏa Hồn Châu trên tay, nhắm vào bóng hình của Đăng Dương mà lạnh lùng kết ấn rồi quát khẽ một tiếng.

Lập tức, khỏa Hồn Châu trên tay hắn liền tỏa ra một luồng dao động hồn lực mạnh mẽ, tất cả đều trút toàn bộ lên người Đăng Dương.

BÙM!!! một tiếng nổ vang dội xé tan không gian.

Chỉ thấy tại vị trí ba đại sát chiêu đụng chạm mãnh liệt, lôi điện, băng phong cùng bão lửa cuộn lại với nhau, điên cuồng bộc phát sức mạnh khủng bố, nghiền ép không gian.

Ngay dưới chân vụ nổ, mặt đất cứng rắn cũng không chịu nổi uy lực kinh thiên của lực va chạm mà bị đánh ra một cái hố to đùng, đất đá tan nát không ra hình dạng, từng vết dứt rạn to lớn chạy dài khắp nơi.

Mà không chỉ mặt đất, cả một mảnh rừng xanh um xung quanh cũng không tránh khỏi kết quả bi thảm, hoàn toàn bị sóng xung kích thổi bay tất cả, thay nhau đổ rạp xuống đất như quân cờ domino, có cây thì kết thành băng điêu, có cây thì bị thiêu đốt thành tro tàn hoặc thậm chí là xé nát thành mảnh vụn.

Mà trong cơn phong bạo cuồng loạn đó, Ngọc Vô Cực cùng Hoàng Cực Lan đều đồng thời học ra một ngụm máu tươi, nối đuôi nhau cày ra hai rãnh sâu trên mặt đất mà trượt dài ra sau, quần náo rách nát, tóc tai tán loạn, trên cơ thể cũng không thiếu vết thương lớn nhỏ, bộ dạng chật vật vô cùng.

Tuy nhiên, từ sắc mặt điềm tĩnh cũng như có phần tự nhiên của bọn hắn, xem ra cũng chỉ là thụ chút ít thương tổn nho nhỏ mà thôi, còn chưa thật sự đụng đến gân cốt, nội tạng bên trong.

Ngược lại, ở phía bên kia cơn phong bạo ngập tràn khoi bụi, Đăng Dương như diều đứt dây mà bay ngược ra sau rồi phá nát một phần sơn động, đập mạnh người xuống mặt đất, khóe miệng không ngừng phun ra máu tươi. Mà trọng kiếm Hoàng Hôn cũng bay ngược theo sau rồi cắm thẳng xuống mặt đất ngay bên cạnh hắn.

Nằm tê bại trong đống đổ nát, tình trạng Đăng Dương phải nói là tồi tệ đến cực điểm, hơi thở của hắn vô cùng suy yếu, khí huyết nhợt nhạt, đấu khí tán loạn và có phần cạn khô, còn quần áo thì gần như là bị phá hủy toàn bộ, để lộ toàn thân trên dưới chằn chịt vết thương xanh tím, đầm đìa máu tươi.

Thậm chí, tại vị trí bả vai bên trái của hắn, một khúc xương gãy đã đâm thủng da thịt mà lòi ra bên ngoài, bộ dạng cực kỳ ghê rợn.

Chỉ nhìn thảm trạng phi thường thê thảm này của Đăng Dương cũng đủ biết, lần đối đầu trực diện này, hắn đã hoàn toàn bại trận, hơn nữa còn là thất bại cực kỳ triệt để, đồng thời phải hứng chịu thương tổn nghiêm trọng vô cùng.

Chỉ là thương nặng thì thương nặng, Đăng Dương vẫn còn đủ sức giữ cho thần trí không triệt để rơi vào hôn mê.

Hít sâu một hơi lương khí, Đăng Dương điên cuồng thúc dục Huyết Khí Tiên Công đến tối đa, đẩy nhanh quá trình tái tạo lượng máu bị hao hụt, đồng thời từ từ từng chút một cầm máu cũng như chữa trị thương thế từ trong ra ngoài, bắt đầu từ nội tạng.

Thời gian vài hơi thở trôi qua, phong bạo cuồng vũ trên bầu trời chấm dứt mà bụi mù cũng đã tan đi, sau khi được Huyết Khí Tiên Công khống chế phần nào thương thế, Đăng Dương đã có thể gắng gượng dựa lưng vào Hoàng Hôn kiếm ngay bên cạnh để đứng lên, ánh mắt u ám liếc nhanh tới Lôi Nam đang đứng sau một gốc đại thụ

Thật ra, với sức chiến đấu gần như ngang bằng với Võ Sư trung cấp của hắn hiện nay, lại cộng thêm sức mạnh khó lường của Hoàng Hôn kiếm – một thanh Địa Nguyên Binh cực kỳ cường đại, cho dù hắn có đối chiến không lại với hai người Hoàng Cực Lan và Ngọc Vô Cực thì cũng không thể thất bại thê thảm và thụ thương nghiêm trọng như thế này được.

Mà nguyên do cốt yếu trong này chính là tại lúc hai bên va chạm và điên cuồng nghiền ép lẫn nhau thì bất ngờ, hắn lại bị một luồng linh hồn lực khổng lồ mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm trí, nhất thời khiến cho linh hồn hắn choáng ván đến thất điên bát đảo.

Cũng bởi vì linh hồn bị thương tổn cho nên dẫn đến đấu khi tán loạn, một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích còn chưa thể hiện được độ bá đạo của nó thì đã hoàn toàn tan biến vào hư vô, dẫn đến Đăng Dương phải trực tiếp hứng lấy hai đại sát chiêu mạnh mẽ nhất của Ngọc Vô Cực cũng như Hoàng Cực Lan.

Tuy nhiên, trong cái rủi cũng có cái hên, may mắn là trước khi xông lên, hắn đã cẩn thận bày ra tất cả thủ đoạn phòng ngự của mình, từ Ngạnh Lôi, Lôi Bì Giáp đến Huyết Khí Tiên Công cho nên mới không trực tiếp bị đánh chết đương trường, hiểm hiểm mà nhặt lại được một cái mạng.

Ở phía bên kia, sau khi bụi mù tán đi, ba người Ngọc Vô Cực cũng đã nhìn thấy bóng dáng của Đăng Dương mà nét mặt vô cùng khó tin.

Nhất là Lôi Nam, vẻ mặt của hắn lúc này đã hiện rõ sự khiếp sợ mà thốt lên “Không thể nào!”

Đối mặt với sát chiêu của hai Võ Sư cao cấp, Lôi Nam biết rõ một tên Võ Sư sơ cấp như Đăng Dương chính là chết chắc không thể nghi ngờ, nhưng mà để càng thêm chắc chắn, hắn đã âm thầm sử dụng Hồn Châu, thi triển ra một loại công kích linh hồn cực kỳ hiếm thấy đánh thẳng vào Đăng Dương.

Thế nhưng trái ngược hoàn toàn với dự tính của hắn, vừa bị công kích linh hồn lại vừa phải cứng đối cứng với hai đại sát chiêu khủng bố, ấy vậy mà Đăng Dương không chỉ không bị nổ banh xác, mà còn có thể một lần nữa kiên cường đứng lên. Hơn nữa, thương thế trên người hắn mặt dù vô cùng ghê gớm nhưng lại chưa đến nổi gần đất xa trời, tựa như một con gián bất tử, đạp hoài không chết.

Dù không thất thố như Lôi Nam nhưng hai người Hoàng Cực Lan cũng ngạc nhiên không kém

“Vẫn còn đứng được?” Hoàng Cực Lan có chút giật mình

“Thật là một con côn trùng lì lợm!” Ngọc Vô Cục nheo đôi mắt ti hí, cười lạnh “Bất quá, còn sống thì thế nào, thêm một lần đau còn không bằng chết quách đi cho rồi”

Nói rồi, Ngọc Vô Cực bất ngờ phóng cơ thể béo mập của mình lên, tốc độ di chuyển cực nhanh mà lao thẳng đến vị trí của Đăng Dương, hay nói đúng hơn là hai thanh kiếm Bình Minh và Hoàng Hôn ngay bên cạnh hắn.

Theo như Ngọc Vô Cực dự đoán trong lòng, binh khí mà Đăng Dương đến lúc rối hậu với rút ra, tất nhiên sẽ là binh khí mạnh nhất của hắn, thậm chí so với thanh hắc kiếm chặt đứt ba ngón tay của Lôi Nam lúc trước, sợ rằng còn cao cấp hơn một bật. Thậm chí, nếu nói chính thanh trọng kiếm này là thứ vừa rồi đã cứu Đăng Dương một mạng cũng không hề sai.

Chỉ cần cả hai thanh kiếm lợi hại này đều lọt vào tay của hắn, vậy thì cả trấn Lạc Ngôn sau này cũng sẽ trở thành địa bàn của duy nhất một mình Ngọc gia bọn hắn mà thôi. Hoàng gia muốn so đo chính là tìm chết.

Mà ngay tại lúc Ngọc Vô Cực dẫn đầu lao lên, Hoàng Cực Lan cũng đã linh động mà nhận ra sự quý giá của cặp song kiếm, lần đầu tiên có thể là trùng hợp nhưng đến lần thứ hai mà vẫn còn nghĩ vậy, thế thì hắn thật sự là quá ngu rồi.

Không dám nhiều lời, Hoàng Cực Lan lập tức bộc phá đấu khí toàn thân, đẩy mạnh tốc độ đến mức cao nhất mà đuổi theo Ngọc Vô Cực.

Bổng nhiên trông thấy hai người Hoàng Cực Lan và Ngọc Vô Cực giống như ăn cướp mà phóng thẳng đến Đăng Dương, Lôi Nam liền từ trong kinh ngạc mà giật mình tĩnh lại, nhưng rồi sau đó, sắc mặt của hắn đột ngột đại biến mà quát to

“Thôi xong rồi, hai vị gia chủ, mau ngăn con ma nữ kia lại!”

Đang lao người đi, bổng nhiên nghe được tiếng quát thất thanh của Lôi Nam, cả hai người Ngọc Vô Cực liền cùng lúc hướng ánh mắt nhìn vào trong hang động.

Chỉ thấy tại nơi này, Diệp Khắc Linh chính là đang dùng ánh mắt ngập tràn thụ hận cùng sát khí nhìn chăm chăm vào bọn hắn, mà quanh người nàng, từng luồng kình phong lục sắc đang vù vù vận chuyển, tạo thành một quả phong cầu bao bọc hoàn toàn cơ thể nàng vào bên trong.

“Các ngươi cứ nhớ kỹ đấy, chuyện hôm nay còn chưa xong đâu!”

Diệp Khắc Linh lạnh lùng phun ra một câu, sau đó phong cầu vù một cái đã nháy mắt xuất hiện bên cạnh Đăng Dương, tốc độ nhanh đến nổi mắt thường không cách nào theo kịp, thật sự không khác tốc biến là mấy.

Xuất hiện bên cạnh Đăng Dương, Diệp Khắc Linh cũng không nói thêm lời nào, cánh tay ngọc ngà nhanh chóng vòng qua ôm chặt lấy eo hắn, tay còn lại thì cầm lấy Hoàng Hôn kiếm.

Sau đó, phong cầu một lần nữa vù một cái, trong ánh mắt gần như là bất lực của cả ba người Hoàng Cực Lan, phóng thẳng lên bầu trời với một tốc độ không tưởng, chưa đến vài giây thời gian đã hoàn toàn mất hình mất dạng.