“Chỉ là một tên Võ Giả cao cấp nhỏ nhoi mà dám đánh chủ ý lên ta, ai cho ngươi cái tự tin đó thế!” Nhìn Đăng Dương vung Lôi kiếm xông lên, Lôi Các chỉ cần đảo mắt liền nhận ra cảnh giới võ đạo thật sự của hắn mà hừ lạnh, trực tiếp đấm ra một quyền bôn lôi.
Bành!
Tích tắc, Giáng Lôi Thương Sơn Quyền cùng Thiên Lôi Nhất Kích đụng vào nhau nổ vang một tiếng uy lực, kình phong ào ạt thổi qua tám hướng, nền nhà bằng gỗ nháy mắt vỡ tung.
Sau va chạm, cả Đăng Dương cùng Lôi Các đều đồng thời vui về phía sau, chân đạp từng bước đều để lại lổ thủng trên sàn nhà.
Sau khi liên tục thối lui mười bước, Đăng Dương mới miễn cưỡng dừng lại, khóe miệng có chút máu rĩ ra mà nhìn Hắc Phong Tuyệt Sát, nghiêm nghị nói
“Hắc cô nương, mặc dù không biết vì sao Lôi Các lại không hôn mê, nhưng ta có thể chắc chắn một điều rằng, hắn đã trúng phải Mộng Hồng Trần, chiếc lực lúc này đã sụt giảm cực lớn, tu vi chỉ ngang bằng với Võ Sư sơ cấp mà thôi. Chỉ cần chúng ta xuất ra toàn lực, Lôi Các chắc chắn không thể sống sót”
“Cái này ta biết!” Hắc Phong Tuyệt Sát trịnh trọng gật đầu. Thật ra sau lần giao phong đầu tiền, nàng đã nhận ra Lôi Các không có bao nhiêu sức mạnh, hơn nữa đấu khí xuất ra đều có chút phù phiếm, vừa đứt quản, vừa không lưu loát.
Mà vừa nãy nàng bị Lôi Các đánh lui đa phần là vì chủ quan mà không xuất toàn lực, nếu không, với tình trạng trúng độc như bây giờ, hắn ta còn chưa đủ sức để đánh bay nàng đâu.
Hai người thoáng nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó liền bùng nổ đấu khí mà đồng thời phóng lên.
Hắc Phong Tuyệt Sát điểm chân xuống đất, cả người nhất bổng lên không trung như một cánh chim én, hai cánh tay thon dài dương ra, bổng nhiên từ trong cánh tay nàng, từng thanh phong đao lục sắc xếp chồng lên nhau mà xòe ra, thế nhưng không khác gì một đôi vũ dực thật sự mà chém đến Lôi Các.
Ngay bên cạnh, Đăng Dương cũng một mực chân đạp lôi điện xông lên, ẩn dưới lớp da là từng tia lôi điện bạch sắc không ngừng chìm nổi, hai cánh tay thì lại được bao bọc bởi những tia lam lôi, nắm lấy Bạch Tuyết Kiếm cũng được quấn đầy lôi xà.
Cả người hắn lúc này tựa như một vị lôi thần vung kiếm bổ đến Lôi Các, uy thế bài sơn đảo hải, không gì cản nổi.
Ở phía đối diện, Lôi Các nhìn thấy thế công mạnh mẽ của hai người, thế nhưng cũng có chút run sợ trong lòng, bất quá cho dù bị trúng độc dẫn đến áp chế tu vi, thân là một vị tộc trưởng, cảnh giới đường đường là Võ Sư cao cấp, hai cái đòn thế méo cào này, hắn còn chưa để vào mắt đâu.
Chỉ thấy Lôi Các hô lên một tiếng vang dội, lập tức toàn thân hắn phóng xuất ra từng tia lôi điện thô to như cán thương, sau đó những tia lôi điện này trong nháy mắt liền đan xen với nhau, tạo thành một bộ lôi giáp bao phủ cả người hắn từ đầu đến chân.
“Kể từ lúc luyện thành môn võ kỹ phòng thủ Lôi Cương Giáp này từ nửa năm trước, ta còn chưa một lần triển khai qua. Thật không ngờ, cuối cùng lại phải dùng trên hai đứa xuẩn ngốc các ngươi. Bất quá, được là kẻ tế máu cho lôi giáp của ta, các ngươi nên biết ơn vì điều đó!”
“Chết đi, Giáng Lôi Thương Sơn Quyền!” Bao bọc trong Lôi giáp, ánh mắt Lôi Các lóe lên hàn quang sắc lạnh, hung lệ sát khí bạo phát mà ra, cuống theo song quyền mà oanh kích thẳng vào hai người Đăng Dương.
Chỉ nghe nổ bùm một tiếng làm rung động cả Lôi Gia Đường, cả sàn nhà bằng gỗ nháy mắt tan nát thành ngàn mảnh, tung bay tứ phía, mà đại môn cửa gỗ đến lúc này cũng đã không chịu nổi nữa mà bị kình khí thổi bay.
Cả Lôi Gia Đường, trong nháy mắt đã trở thành một phế đường, tan hoang một mảnh.
Mà sau lần va chạm kinh thiên này, Đăng Dương cùng Hắc Phong Tuyệt Sát một lần nữa bị đánh lui ra sau, miệng xuất tia máu, cực kỳ chật vật. Tuy nhiên so với bọn hắn, Lôi Các lúc này còn thảm bại hơn.
Chỉ thấy hắn hét thảm một tiếng đau đớn, lôi giáp bao bọc quanh thân chưa đến một giây đã bị phá nát, còn hắn thì phun ra một ngụm máu tươi đỏ lòm lên không trung, cả người như diều đứt dây mà bay ngược ra sau, xuyên thủng qua ba bốn giá sách rồi đập mạnh vào bức tường đá ở cuối căn phòng, khiến cho bức tường xuất hiện hàng loạt vết nứt như mạng nhện, tùy thời đều có thể đổ xập.
Nằm trong đống đổ nát tan hoang, Lôi Các tiếp tục phun ra một búng máu nữa, đôi mắt nổi lên chằn chịt gân máu nhìn về phía hai người Đăng Dương, nét mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Bản thân hắn mặc dù trúng phải độc dược, đấu khí trong cơ thể bế tắc không thông, vận chuyển chậm chạp, khiến cho chiến lực của hắn còn lại chưa tới năm thành, cảnh giới rơi xuống Võ Sư sơ cấp.
Có điều, cho dù là bị áp chế xuống Võ Sư sơ cấp, hắn vẫn là mạnh hơn những Võ Sư sơ cấp bình thường một bậc, võ kỹ sở hữu cũng cường đại hơn một bậc. Thế nhưng thế quái nào hắn lại không đánh lại hai con chuột nhắt trước mặt này, mặc cho bọn chúng, một kẻ chỉ là Võ Sư sơ cấp, một tên khác còn chưa đến cấp bậc Võ Sư.
Hắn thật sự là không cách nào hiểu nổi.
Bất quá, Đăng Dương cũng không có ý định để Lôi Các dư giả thởi gian để ngẫm ra đáp án, một đòn kết hợp thành công, hắn cùng Hắc Phong Tuyệt Sát lập tức thừa thắng xông tới, một người tung cánh trên cao, một người dũng mãnh vung kiếm dưới đất, cả hai kết hợp lại tạo thành một chiêu tất sát mà lao thẳng về phía Lôi Các.
Một lần nữa đối mặt với thế công hung mãnh như bạo thú của hai người Đăng Dương, Lôi Các thoáng cái lạnh rung trong lòng. Một lần đối đầu thất bại vừa rồi đã cho hắn biết, nếu cứ thế tiếp tục đối đầu trực diện, hắn mười phần chắc chắn sẽ thua, thậm chí là bỏ mạng đương trường.
Trong thoáng chốc đưa ra ra quyết định, Lôi Các dứt khoát vức bỏ tôn nghiêm của một vị tộc trưởng cao cao thại thượng, luôn được mọi người trọng vọng, mà tựa như chó nhà có tang, chật vật bỏ dậy rồi nhằm hướng cửa sổ gãy nát mà tung người bỏ chạy.