Buổi chiều ba ngày sau trận đại chiến, Lôi Bân cho người gọi Đăng Dương đến căn nhà trong rừng trúc đề bàn chuyện chính sự.
Khi Đăng Dương đi đến, thì trong căn nhà trúc đã đứng đủ sáu người, gồm Lôi Bân, Lôi Tấn, một vị nam tử khoản hai mấy tuổi với vẻ mặt lạnh nhạt và ba thiếu niên võ giả đã cùng chiến đấu với Đăng Dương trên lôi đài.
Thấy Đăng Dương tiến vào, người tiến tới bắt chuyện trước không ngờ lại là Lôi Tấn, kẻ đã từng có hiềm khích không nhỏ với Đăng Dương vào hôm kiểm tra võ giả tại Võ Thần Điện.
Lôi Tấn chủ động bước đến trước mặt Đăng Dương, thần thái vui vẻ pha lẫn chút hâm mộ mà đưa bàn tay ra cười nói
“Đăng huynh đệ, công thần của chúng ta đây rồi. Ha ha, những chuyện hiềm khích trước kia giữa chúng ta xem cơn gió thoảng qua đi, ngươi đại nhân đại lượng, sẽ không như đàn bà mà tính toán với ta chứ?”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lôi Tấn, Đăng Dương làm sao lại không biết hắn ta đây là đang giả tạo, bất quá, Đăng Dương cũng không muốn xé rách da mặt, ngược lại còn nắm lấy tay Lôi Tấn, thành khẩn cười đáp
“Lôi Tấn thiếu gia cứ đùa, kẻ làm bề tôi như ta làm sao dám cả gan tính toán với thiếu gia chứ? Về sau Đăng Dương ta còn mong thiếu gia chiếu cố nhiều một chút a!”
Nghe Đăng Dương nói, lại nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn của hắn, ánh mắt Lôi Tấn liền hiện lên sự đắc ý không cách nào che giấu, thỏa mãn mỉm cười
“Đăng huynh đệ quá lời, chúng ta hiện tại đều là người một nhà cả, ta tại sao lại không chiếu cố ngươi được chứ, có đúng không?”
Lôi Tấn vừa nói xong, nam tử nét mặt lạnh nhạt cũng tiến lên, hơi hơi mỉm cười với Đăng Dương, nói
“Xin chào Đăng huynh đệ, ta gọi Chu Bính, lần đầu gặp mặt!”
Từ khi bước vào căn phòng này, Đăng Dương chính là ngay lập tức bị nam tử lạnh nhạt này thu hút ánh mắt. Thu hút ở đây không phải là Đăng Dương hắn có cái gì ham muốn khác người, mà chính là hắn cảm thấy từ trên người nam tử lạnh nhạt này một sự uy hiếp nhàn nhạt. Nhất là đôi mắt hẹp dài đó, nó tựa như là một cái mũi khoan sắt nhọn, khoang sâu vào trong tâm trí hắn, biết rõ hắn đang nghĩ gì trong đầu lúc này.
Tất nhiên, nam tử tên Chu Bính này hoàn toàn không có khả năng thật sự đọc được suy nghĩ của hắn, bất quá khi đối mặt với kẻ này, Đăng Dương phải cẩm trọng mà đối đãi.
“Ra là Chu huynh, lần đầu gặp mặt, mong là về sau hai ta sẽ hợp tác vui vẻ” Đăng Dương ôm quyền cười nói.
“Sẽ được!” Chu Bính cũng mỉm cười gật đầu
Qua ba ngày,Lôi Bân tuy rằng bị thương không nhẹ nhưng cũng đã khôi phục được ba phần năm, cộng với niềm vui khi trở thành thiếu tộc trưởng nên khí sắc cũng vô cùng đầy đặng. Hắn ta từ đầu đến giờ chỉ nhàn nhã uống trà, thấy mọi người đã làm quen xong liền nghiêm chỉnh cất lời
“Giới thiệu như thế là được rồi, tháng ngày về sau sẽ còn nhiều thời gian mà tìm hiểu, hiện tại thì cũng nên nói việc chính sự rồi.”
Nghe Lôi Bân nói, sáu người Đăng Dương liền ngồi xuống vây quanh bàn trúc, nét mặt kẻ nào kẻ nấy đề trở nên nghiêm nghị
Ổn định chỗ ngồi xong, Lôi Bân hơi đè giọng xuống, từ tốn nói “Mọi người hẳn là đã biết đến tên sát thủ Bóng Ma rồi chứ?”
“Biết!” Không cần nghĩ ngợi, cả đám lập tức gật đầu
Cuồng Tín, một trong ba thiếu niên võ giả lên tiếng hỏi
“Lôi Bân thiếu gia, cuộc họp hôm nay của chúng ta chính là bàn về cách đối phó với tên Bóng Ma này sao?”
Lôi Bân khẽ gật đầu “Đúng là như vậy, chỉ là lần này chúng ta không nhửng đối phó với Bóng Ma mà còn phải tóm gọn hắn. Đây chính là chiến dịch vây bắt!”
“Vây bắt?” Đăng Dương ngạc nhiên mà thốt lên, sau đó có chút không hiểu nói “Lôi Bân thiếu gia, với sức lực của bảy người chúng ta hiện nay, sợ rằng không cách nào bắt được tên Bóng Ma này đâu, dù sao cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có ai nhìn thấy bóng dáng của hắn ra sao a!”
Luân Vĩ, tên võ giả có khả năng phóng đao điêu luyện cũng gật đầu đồng ý mà nói theo
“Đúng vậy thiếu gia, Đăng Dương nói hoàn toàn chính xác, hơn nữa thực lực của Bóng Ma rõ rành rành ra đấy, chúng ta cho dù có vây được cũng chưa chắc bắt được. Việc này, hầu như là bất khả thi”
Lôi Bân nghe hai người Đăng Dương nói vậy thì khẽ lắc đầu cười “Các ngươi nghĩ đi đâu đấy, với bảy người chúng ta mà muốn vây bắt Bóng Ma, nếu mà làm được như thế thật thì các ngươi nghĩ tên Bóng Ma kia còn có thể hoành hành đến tận bây giờ sao?”
“Chuyện này? Vậy rốt cuộc là sao?”
Lôi Bân khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó nói tiếp
“Lần vây bắt này, không phải bảy người chúng ta, không phải Lôi gia và cũng không phải cả ba gia tộc Lôi, Hoàng, Ngọc hợp sức mà chính là toàn bộ thế lực lớn nhỏ trong trấn Lạc Ngôn đều đồng loạt xuất động.”
Lời Lôi Bân nói ra, tựa như quả bom oanh tạc trong căn phòng trúc nhỏ bé, khiến cho tất cả mọi người còn lại trừ nam tử lạnh nhạt ra đều phải há hốc mồm vì kinh ngạc. Mà Đăng Dương cũng không tránh khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
‘Toàn thể thế lực lớn nhỏ trong trấn Lạc Ngôn là khái niệm gì chứ? Mẹ nó, có cần phải chơi lớn thế không?’
Đè nén ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, Đăng Dương có chút không thể tin nổi mà vội nói “Ý của Lôi Bân thiếu gia là Võ Thần Điện cũng sẽ tham gia vào cuộc vây bắt này?”
Nghe vậy, Lôi Bân liền búng tay cái tách, nhe nanh hổ mà cười nói
“Hoàn toàn chính xác. Mặc dù tôn chỉ của Võ Thần Điện là không bao giờ nhún tay vào nội sự bên trong các đại gia tộc, việc của các đại gia tộc thì các đại gia tộc phải tự mình quản lý. Võ Thần Điện chỉ làm chức năng hổ trợ giới võ giả là chính, tựa như một cầu nối vững chắc giữa chính quyền với toàn bộ võ giả trong thiên hạ”
“Bất quá, tên Bóng Ma thật sự đã vượt mức giới hạn mà Võ Thần Điện cho phép, hắn thế nhưng lại dám thẳng tay giết hại một võ giả của Ngọc gia ngay trước tòa nhà Võ Thần Điện, trực tiếp khiêu khích sự uy nghiêm của nó. Bời vậy, tổng quản lý của Võ Thần Điện chi nhánh trấn Lạc Ngôn – Triệu Chí Kính đã âm thầm liên lạc với cao tầng của ba đại gia tộc chúng ta, trong đêm nay sẽ cùng nhau xuất động tất cả lực lượng.”
“Chỉ sợ tên Bóng Ma kia không dám ló mặt ra mà thôi, chỉ cần hắn dám hành động, hắn sẽ không còn bất kỳ đường nào trốn thoát”.