Hào Quang Mặt Trời

Chương 123: Dạ Hành (1)




Hai bàn tay mới chạm vào nhau, Đăng Dương lập tức cảm thấy như vừa bốc tay vào một cục thanh đỏ hồng, nóng rát kinh khủng, Phạm Liên Hoa là đang cố ý trả thù hắn về sự việc lúc nãy đây mà.

Gần như bị thiêu đốt muốn tuột da tay, Đăng Dương nào dám nắm lâu, chạm nhẹ một cái liền thả ra ngay, nhịn đau mà cười nói

“Vậy ta không làm phiền mọi người nữa, Phạm lão, ba ngày sau ta sẽ lại đến lấy độc dược, tạm biệt”

Nói rồi, cũng không đợi mọi người đáp lời, Đăng Dương tựa như thỏ con sợ hãi mà quay đầu bỏ chạy, chưa đến vài giây đã hoàn toàn mất dạng.

“Này, ngươi đi đâu đấy?” Thấy Đăng Dương tính chuồn, Phạm Liên Hoa liền nộ khí xung thiên mà quát lớn, lập tức nhất chân đuổi theo

Có điều nàng cò chưa kịp động thân, bả vai đã bị Phạm lão níu chặc “Này, con đuổi theo hắn làm gì, lại đây xem cái này với ông nè, hay lắm?”

Đột nhiên bị giữ lại, thần thái Phạm Liên Hoa liền trở nên gấp gắp, vội nói “Chỉ là một cuốn sách cũ thôi mà, có gì hay đâu mà xem chứ, ông mau thả con ra, mau lên!”

Phạm lão nghe vậy, nét mặt cũng là có chút bất đắc dĩ, hơi lên giọng nói “Cái gì mà sách củ chứ, đây là cổ thư đó, cổ thư đó biết không? Hơn nữa còn là cổ thư về luyện dược thuật, kiến thức lưu giữ trong này phải nói là bát đại tinh thâm, thậm chí còn vô số đan phương đã thất truyền mà ông còn chưa từng nghe thấy đâu”

Phạm Liên Hoa vỗn dĩ là đang vô cùng gấp gáp muốn truy đuổi theo Đăng Dương báo thù, thế nhưng vừa nghe đến ‘cổ thư về luyện dược thuật’, nàng ta liền ném luôn ý muốn báo thù ra khỏi đầu, ánh mắt nhìn cuốn cổ thư trên tay Phạm lão bất giác sáng rực lên như ánh đèn trong đêm.

“Là cổ thư về luyện dược thuật thật sao ông?” Phạm Liên Hoa có chút kích động, lớn tiếng hỏi

Phạm lão cực kỳ chắc chắn mà gật đầu “Đương nhiên rồi, ta nói xạo con làm gì”

“Đã vậy thì chúng ta còn đứng đây là gì nữa, đi, đi vào trong, con với ông cùng nhau nghiên cứu cuốn cổ thư này thôi” Tức thì, Phạm Liên Hoa kéo tay Phạm lão đi thẳng vào bên trong phòng, bộ dáng phi thường háo hức cùng chờ đợi.



Thân là cháu gái đích tôn của vị Luyện Dược Sư cao cấp duy nhất bên trong trấn Lạc Ngôn, từ nhỏ, Phạm Liên Hoa đã được làm quen rất sớm đến linh dược và đan dược, và tựa như di truyền, nàng cũng có một sự say mê sâu đậm đối với luyện dược thuật, thậm chí, sự say mê và cố chấp này còn lớn hơn nhiền so với ông của nàng.

Bởi vậy, ngay khi biết giá trị thật sự của cuốn cổ thư, biết rằng mình sắp được học thêm vô số tri thức về luyện dược thuật, Phạm Liên Hoa đã không chút do dự mà quẳng luôn hành động phi lễ vừa rồi của Đăng Dương ra khỏi đầu, toàn tâm toàn ý đặt tất cả tâm trí vào cổ thư.

---------*-*--------

Ngoài đường lớn, Đăng Dương vừa ra khỏi Bách Dược Đường cũng không có dừng lại mà liền tiếp tục cắm đầu chạy thêm một khoản khá xa nữa mới hoàn toàn an tâm, tuy trời không nóng nhưng mồ hôi trên lưng lại chảy ròng ròng ướt hết cả áo.

“Hình như là nàng không có đuổi theo ta, lần này sống rồi” Đăng Dương thở phù một hơi, nhẹ nhỏm nói.

Dừng lại quán nước bên đường giải khát một chút, Đăng Dương liền trở về Lôi phủ, tiếp tục công việc thám thính cũng như điều tra địa hình địa lợi, sức gió và hướng gió thường thổi, cố gắng tìm ra vị trí tốt nhất để phát tán độc dược khi ám hại Lôi Các.

Cứ thế, dùng thời giản cả buổi sáng cùng buổi chiều để giả vờ lang thang hái hoa, bắt bướm, Đăng Dương rốt cuộc cũng tìm ra một số vị trí mà hắn cảm thấy tích hợp để ra tay nhất.

Những vị trí này tổng cộng có năm cái, lần lược chia ra theo các phương tây, nam và bắc của Lôi Gia Đường, riêng hướng đông nằm ở sâu trong nội viện, Đăng Dương không tìm được cách nào để tiếp cận nên đành phải bỏ qua.

Xác định thành công phương vị thí hợp, lại tính toán xong một lượt trình tự hành động khi ra tay, Đăng Dương lặng lẽ rời khỏi Lôi phủ vào lúc hoàng hôn buông xuống, đêm hôm nay, hắn có một kế hoạch nho nhỏ để làm.

---------*-*---------

Đêm hôm đó, trong một quán nước bên đường nằm gần một sản nghiệp của Lôi gia, Đăng Dương nhâm nhi ly cà phê đăng đắng, kiên nhẫn chờ đợi một sự đột biến sắp xảy ra.

Đúng 10h đêm, sự đột biến mà hắn luôn luôn chờ đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện, bầu trời đêm u tĩnh bổng nhiên được thắm sáng bởi một quả cầu rực lửa, đây chính là pháo hiệu cầu cứu của Lôi gia thường hay sử dụng.

Nhìn quả pháo hiệu rực sáng trên bầu trời xa xa phía đông thành, Đăng Dương nở nụ cười băng giá trên môi “Đến rồi sao? Bóng Ma!”

Vài giây sau, từ sòng bạc bên kia đường, một tiểu đội gồm năm võ giả của Lôi gia tức tốc chạy ra, sau đó liền nhắm phương hướng pháo hiệu phát sáng mà điên cuồng lao đi.

Cũng vào lúc này, Đăng Dương bỏ lại vài đồng vina lên bàn, nhanh chân chạy theo tiểu đội võ giả kia. Và mặc dù là chạy sau nhưng với tốc độ hơn người của thân pháp Đạp Lôi, chẳng mẫy chốc Đăng Dương đã bắt kịp tiểu đội võ giả.

Tựu như đã nhận ra có người đang chạy thẳng về phía mình, đội trưởng tiểu đội võ giả liền ra hiệu dừng lại, sau đó dùng ánh mắt lạnh lẽo cùng tràn ngập đề phòng nhìn chằm chằm vào Đăng Dương đang chạy nhanh đến, trầm giọng quát lớn

“Kẻ đến là ai, mau xưng tên?”

Tên đội trưởng vừa quát lên, bốn võ giả còn lại lập tức dương vũ khí ra, bốn mũi nhọn sắc lạnh chỉa thẳng vào Đăng Dương, kẻ nào kẻ nấy đều bốc lên sát khí lăng lệ.

Thấy cả năm tên vỏ giả Lôi gia tạo thế phòng thủ, Đăng Dương không những không đổi hướng mà còn hơi gia tăng cước bộ, đồng thời móc từ túi áo ra một tấm huy hiệu của Lôi gia đưa lên phía trước, nói to

“Mọi người bình tĩnh, đều là người mình cả, ta cũng là võ giả mới gia nhập của Lôi gia!”

Nghe Đăng Dương nói, lại nhìn tấm thẻ bài Lôi gia cũng như gia huy Lôi gia gắn trên ngực áo hắn, sau khi xác định cả hai đều hoàn toàn không phải là đồ giả, tên đội trưởng hộ vệ mới thu lại sát khí, đồng thời ra hiệu cho bốn người còn lại bỏ qua phòng bị.