Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 139: Hiệp thứ nhất




“Chờ một chút.” Thân ảnh Đinh Triệt nhoáng lên, đã đứng chặn giữa nàng và cửa phòng, trong mắt tuy còn ý cười, nhưng ngữ khí đã trở nên khá là thành khẩn: “Ta thật sự chỉ là nhớ tới một tiền bối của mình thôi, không lừa cô đâu.”

“Phải không? Vậy thì tôi muốn biết tiền bối kia của công tử rốt cuộc là say đến mức độ nào mới khiến công tử vui đến như thế?” Tiểu Ngư giọng lạnh như băng, âm thầm hít vào một hơi thật sâu cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Thế này là sao? Không phải muốn định tra ra thân phận đối phương sao? Tại sao còn chưa nghiêm chỉnh ăn xong một bữa cơm, trước hết đã căng thẳng với đối phương rồi, còn trẻ con như thế, dường như hai người là oan gia thấy mặt đối phương là cãi nhau? Phi phi phi, cái gì mà oan gia, cái từ oan gia này có thể loạn dùng sao?

“Nếu cô nguyện ý ngồi xuống, ta sẽ nói cho cô.” Câu này vừa nói ra, Đinh Triệt cũng suýt chút nữa thì cắn đứt đầu lưỡi chính mình, nhớ tới huấn luyện ma quỷ của sư phụ, không khỏi giật mình, chẳng lẽ hắn thật sự đem chuyện xấu hổ kia của sư phụ nói cho nàng biết sao? Nếu như bị sư phụ nghe được thì làm sao bây giờ? Hơn nữa chẳng lẽ hắn bị váng đầu, lại có thể nói với con nhóc này những lời như thế?

Nhưng mà hiện giờ hối hận cũng không còn kịp nữa, mắt Tiểu Ngư tuy rằng còn đang trừng hắn, bước chân cũng đã lui lại ngồi xuống bên bàn, nâng chén trà lên nắm chặt bình ổn lại bùng nổ đang run lên trong tay, hừ giọng: “Hiện giờ công tử có thể nói.”

“Khụ khụ… Được rồi!” Đinh Triệt vừa hối hận vừa bất đắc dĩ thở dài, cẩn thận ngưng thần nhìn quét qua xung quanh, cảm giác lão già kia có vẻ không ở quanh đây, nhưng mà… Đinh Triệt cứ thấy lo lắng, cảm giác để cho an toàn.. vẫn là cẩn thận một chút thì hơn, liền hướng Tiểu Ngư ngoắc ngoắc tay: “Cô tới gần chút nữa, ta nói cho cô biết.”

Đinh Triệt chỉ nghĩ đến đề phòng lão quái nhân, không ý thức được rằng động tác và lời nói của hắn hoàn toàn trái ngược với thái độ lúc thường của mình, mà đôi mắt đối diện Tiểu Ngư đồng thời cũng trở nên lấp lánh.

“Nói đi!” Tiểu Ngư đương nhiên sẽ không vì hắn ngoắc tay liền dạt qua, ngược lại bưng chén trà lên che giấu khóe miệng run rẩy.

Còn ngoắc tay nữa… Đây là đứa trẻ nào vậy?

“Khụ khụ…” Đinh Triệt kề sát cái bàn, giọng nén xuống mức thấp nhất: “Kỳ thật cô vừa uống đã say cũng coi như không có gì. Tiền.. tiền bối kia của ta, chỉ cần uống nhiều một chút, liền nhất định sẽ chạy ra chuồng heo nhà người ta, tìm một con heo thật béo, ôm nó hô to cục cưng bảo bối, kéo thế nào cũng không kéo ra nổi…”

“Phụt…” Ngay khi hắn nói, vừa lúc Tiểu Ngư nhấp một ngụm trà, nghe vậy tất cả lạnh nhạt trước đó đều lập tức phá công, còn nhịn không được phì thẳng ra ngoài, sau đó vỗ mạnh bàn phá lên cười.

“Này! Nữ nhân này sao lại như vậy?” Đinh Triệt vội vàng lùi lại sau, rầm một tiếng làm đổ ghế, trong mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ, gần như là phản xạ giơ tay áo lên liều mạng sát mặt.

Mặc dù ban nãy phản ứng của hắn coi như nhanh chóng, nhưng vấn đề hắn thật sự không ngờ tới Tiểu Ngư lại phun trà, khi vội vàng lùi lại chóp mũi vẫn không thể tránh né dính phải một hai giọt nước trà… Ồ không, trà vào miệng thì đã coi như là nước miếng…

Ack..

“Không.. không thể nhịn nổi, tôi.. không phải… cố ý…” Tiểu Ngư cười đến run cả người, từng tràng tiếng cười trong trẻo thoải mái không ngừng vang lên, mặc dù không nhìn thấy mặt nàng, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra hiện giờ nàng đang sảng khoái đến thế nào.

“Cô… Thôi.. Không so đo với cô.” Đinh Triệt rầu rĩ một hồi, nhìn nàng cười nghiêng ngả, còn không quên lấy tay vỗ bàn, cười giống như một đứa trẻ không kiêng nể gì hết, cũng nhịn không được nở nụ cười.

May là trên mặt còn có một lớp da, không thật sự dính vào da thật, bằng không có lẽ hắn phải chạy đi rửa mặt ngay mất, phải biết rằng cho dù lúc hắn đóng giả làm ăn mày, vẫn luôn kiên trì mặc bên trong nội y của mình, rách rưới cũng chỉ ở bên ngoài mà thôi.

“Yêu thích của tiền bối công tử cũng thật là khác biệt, ha ha… Ông ta cũng là vừa uống liền say sao?” Tiểu Ngư cười đến mức thân mình ngả xuống bàn, nghiêng mặt nhìn hắn đang đứng thẳng.

“Không phải, ông ấy nhiều nhất có thể uống một cân rượu, uống nhiều hơn nhất định sẽ say.” Đinh Triệt nghiêng người ngồi xuống ghế một lần nữa, kinh ngạc phát hiện trong lòng mình không có một chút tức giận.

“Khó trách Bỉ lão tiền bối mỗi ngày chỉ uống một cân là đủ, chưa bao giờ chịu uống nhiều.” Tiểu Ngư tiếp tục nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười, đôi mắt đẹp cười vui vẻ như một làn sóng trong suốt.

Nếu đối phương tự cho là hiểu biết mình, như vậy cũng chỉ có hành vi khác thường mới có thể khiến hắn lộ ra sơ hở, quả nhiên, ha ha… Có điều lão quái nhân này thật đúng là ham muốn khác biệt, thích ôm một con heo dơ bẩn mà gọi là bảo bối, nghĩ lại cũng thấy ghê!

“Sao cô biết…” Đinh Triệt nói một nửa đột nhiên dừng lại, chạm đến ánh mắt giảo hoạt của Tiểu Ngư lại càng buồn bực.

“Khi cậu cười, cơ mặt không hề chuyển động, tôi còn không nhìn ra cậu dịch dung thì đúng là đồ ngốc. Về phần làm sao đoán ra là cậu… Bí mật!” Tiểu Ngư chậm rãi cong khóe miệng, kéo một chút sợi dây thừng gọi tiểu nhị, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra vẻ đắc ý động lòng người.

Kỳ thật nàng vốn dĩ còn chưa thể xác định đối phương là Đinh Triệt, có điều trải qua tiếp xúc, cứ cảm thấy thiếu niên này khiến mình có cảm giác quen thuộc.

Mà mấy năm này trong số những người tuổi còn trẻ mà nàng quen, ngoại trừ hắn thì hình như không còn ai có thể có công phu như vậy, có điều ba năm trước đây hắn và cáo con Nhạc Nhạc vẫn như hình với bóng, hiện giờ lại không thấy bóng dáng con cáo đâu, hơn nữa giọng cũng không như trước nên rất khó có thể xác định. Không ngờ là, hôm nay hai người ăn cơm lại thành cục diện như vậy, mà nàng cũng dễ dàng dùng một câu làm lộ ra thân phận của Đinh Triệt, đó cũng là điều nàng không ngờ đến.

Nữ nhân này! Vẫn giảo hoạt như vậy!

Ngậm bồ hòn, Đinh Triệt ảo não trừng mắt nhìn nàng, tức giận đến nói không thành lời, đương nhiên cơn giận này, phần lớn là giận chính mình, tại sao vừa nhìn thấy nàng, lý trí tỉnh táo rèn luyện được ba năm này chẳng lẽ toàn bộ trả lại hết cho sư phụ? Hiện giờ không cần phải nói, chắc chắn lại bị nàng coi thường. Tức chết mất, còn chưa chính thức tỷ thí đã rơi xuống hạ phong, sao mà hắn thiếu kiên nhẫn như vậy chứ, lại quên được năm đó nàng biết co biết duỗi thế nào, sao có thể vì một chén rượu nho nhỏ, mấy câu nói ít ỏi mà tức giận được chứ?

“Đúng rồi, Nhạc Nhạc đâu? Sao không thấy nó?” Tiểu Ngư chiếm được thượng phong, ngữ khí liền trở nên thoải mái, giống như hồn nhiên quên mất chuyện chờ Đinh Triệt học thành quay lại, hai người phải luận võ.

Nếu đối phương là người khác, nàng khó mà khẳng định được người ta hiểu biết về mình thế nào, nhưng nếu là Đinh Triệt, còn từng nói qua những lời như cái gì phù hợp với tính mình, cũng chẳng cần tất yếu giả bộ nữa. Kỳ thật, nói thầm một câu, tuy rằng mới rồi nàng làm ra vẻ tức giận hơn phân nửa là giả bộ, nhưng tật xấu không thể uống rượu thì đúng là tối kỵ của nàng, có câu nói dối luôn giấu trong sự thật mới càng chân thật, đúng không?

Đinh Triệt lạnh mặt hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ nhẹ.

“Vào đi.” Tiểu Ngư cao giọng nói.

Tiểu nhị hầu bàn cung kính đẩy cửa vào: “Xin hỏi hai vị có gì sao bảo?”

“Tiểu nhị ca, phiền ngươi bỏ bàn đồ ăn này đi, dọn bàn mới lên.” Tiểu Ngư mỉm cười nói.

Tiểu nhị ngẩn ra nhìn bàn đồ ăn đầy ắp chưa hề được đụng đến, ngơ ngác nói: “Cô nương, là đồ ăn quán chúng tôi không hợp khẩu vị sao?”

“Không, là bị ta không cẩn thận làm bẩn thôi, ngươi yên tâm, tiền đồ ăn ta sẽ trả đủ, ngươi cứ làm theo lời ta nói đi.”

“Ồ..” Tiểu nhị hầu bàn ngây ngốc bắt đầu thu bàn, không hiểu nổi rõ ràng bàn đồ ăn này vẫn ổn mà, sao lại bẩn được chứ? Có điều, hắc hắc, khó có được một bàn đồ ăn khách không động vào chút nào, nếu chưởng quầy không đưa ra cho khách khác, không chừng bọn họ hôm nay có thể có lộc ăn. (oh no, nước miếng đó.. :))

Tiểu nhị quán ăn nhanh nhẹn thu dọn, vui vẻ nghĩ tới giấc mộng đẹp, lại không ngờ được đồ ăn đã sớm bị rưới gia vị đặc thù của người nào đó…