Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 108: Tân gia và xử lý ngụy quân tử




Hai ngày sau, trong sương mù của buổi sáng sớm, một chiếc xe ngựa xen lẫn trong dòng người buổi sáng, từ từ rời khỏi thành Khai Phong phồn hoa, lặng lẽ chạy tới ven một thị trấn nhỏ bên bờ sông Biện, dừng lại trước một tiểu viện nhỏ nằm thấp thoáng dưới bóng cây.

Tiểu viện này Tiểu Ngư mới tìm được sau khi mọi người đều bỏ phiếu đồng ý, quyết định ra nơi vừa ý nhất.

Tuy nói tiểu viện đã có phần lâu năm, hơi cũ nát một chút nhưng được cái có sân rộng, lại khá tách biệt, trong sân còn có một cái giếng, hàng xóm ở gần nhất cũng ngoài hai trăm thước, hai dặm về phía nam chính là sông Biện nhộn nhịp, một dặm về phía tây là chợ Đông của thị trấn, thuận tiện đi lại cũng không bị đông đúc ồn ào quá mức làm phiền, quả thật đúng là một nơi ở tốt.

Làm xong tất cả các thủ tục thuê nhà, chủ cho thuê nhà đã dọn vào trong thành cũng tự trở về, chuyển Cảnh Đạo Sơn bị bịt mắt từ trong xe ngựa nhốt vào cái hầm mốc meo xong, cả nhà liền bắt đầu công tác tổng vệ sinh, dọn dẹp khí thế ngất trời.

Bước đầu tiên là dọn sạch tro bụi và mạng nhện giăng đầy khắp nhà, ngói vỡ trên mái cũng phải tu bổ lợp lại, đồ gia dụng tuy rằng đã cũ nhưng phải sạch sẽ mới trông được, cỏ dại quanh sân vườn phải nhổ sạch, bánh ròng rọc của giếng phải sửa, dây thừng phải thay, còn lại hai còn tuấn mã và xe ngựa cũng cần một chỗ để.

Lúc này, tay nghề quanh năm vô tư hiến dâng cho người khác của Phạm Thông lập tức liền biểu hiện ra ưu thế, không quá lâu sau, một chuồng ngựa nhỏ được dựng từ những đồ gia dụng bằng gỗ vứt đi đã đứng sừng sững ở một bên sân. Sau khi thu dọn đại khái đã xong, Tiểu Ngư lại chỉ huy mọi người dựa theo khoa học thẩm mỹ quan điều chỉnh lại bài trí bố cục đồ đạc trong nhà, thay mới rèm cửa sổ, lại tìm ở xung quanh một chút hoa dại cắm vào bình hoa kiểu cổ, nhổ mấy bụi cây thấp trồng ở góc tường. Qua một hồi thay đổi, không khí cũ kỹ mốc meo trong nhà lập tức liền trở nên tươi mới, khiến ai nấy đều cảm thấy sáng sủa, thoáng chốc đã có cảm giác của gia đình.

Kỳ thật Tiểu Ngư đang trong cơn nghiện dọn dẹp vốn dĩ còn muốn mua vôi quét lại mặt tường loang lổ, lại dùng dầu trẩu sơn lại đồ gia dụng bị mối mọt một lượt, nhưng suy nghĩ đến nhà phải ở ngay và tình hình kinh tế gia đình, chỉ đành tạm thời kiềm chế xúc động muốn đạt đến hoàn mỹ, tạm gác lại sau này hoàn thiện vậy.

Nhà mới đã xong, đương nhiên không thể không mua chút đồ ăn ngon về chúc mừng một phen.

Chạng vạng, theo ngọn đèn dần sáng cùng với mùi hương thức ăn phảng phất, tiểu viện đã lâu chưa có chủ nhân trở nên đầy sức sống. Nhất là tiếng cười sang sảng của Phạm Đại lại càng hấp dẫn không ít người trong trấn đi ngang qua, thầm đoán nhà này từ đâu đến, nếu không phải cửa cổng đóng chặt biểu hiện chủ nhân tối nay không hy vọng có người đến quấy rầy, sớm đã có hàng xóm nhiệt tình thích hóng chuyện vào cửa chào hỏi.

Nơi ở đã lo liệu xong, tiếp theo là làm gì để sinh sống liền tự nhiên trở thành vấn đề khẩn cấp trong ngày.

Nhưng trước đó, còn phải giải quyết xong một vấn đề khó, đó là: Cảnh Đạo Sơn dưới hầm nên xử lý thế nào đây?

Kỳ thật về xử lý Cảnh Đạo Sơn thế nào, mấy hôm nay bọn họ đã thảo luận không chỉ một lần, nhưng không nghĩ ra được cách nào thích đáng nhất.

Vốn dĩ trong giang hồ vì thù hận mà giết hay bắt giữ người nào đó là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng nhà họ Phạm lại là khác biệt trong chốn võ lâm, thế nào cũng không hạ thủ được, dựa theo lời Tiểu Ngư mà nói thì là, tuy rằng Cảnh Đạo Sơn rất đáng chém, nhưng một nhà bọn họ cũng không đáng vì một Cảnh Đạo Sơn mà cả đời đều bị vây trong bóng ma giết người.

Nhưng mà, giết không thể giết, thả cũng không thể thả, cũng không thể cả đời đều giữ hắn như vậy chứ? Sau khi cơm nước no say, mọi người lại như lúc trước vắt óc suy nghĩ, ngoài cửa sổ cơn gió lướt qua, thổi ngọn đèn trên bàn lay động như cũng đang suy nghĩ cùng mọi người.

Nên làm gì bây giờ? Hiện giờ bọn họ đã có nhà mới, bất luận thế nào cũng không thể lại để cho tiểu nhân Cảnh Đạo Sơn này ảnh hưởng đến cuộc sống của nhà mình nữa. Nàng cũng không muốn mỗi ngày đều như cho lợn ăn mà nuôi cái tên ngụy quân tử ghê tởm kia.

Tiểu Ngư chống cằm nhìn ngọn đèn dầu, đôi mày thanh tú nhíu lại sít sao.

Phụt.. Đầu bấc đèn bị cháy hết bỗng nhiên rụng xuống, phát ra một tiếng vang nhỏ, cũng khiến linh quang trong đầu Tiểu Ngư đột ngột lóe sáng.

“Ta nghĩ ra rồi!”

“Có cách nào tốt?” Mọi người lập tức bật dậy, đều nhìn về phía nàng.

“Ha, mọi người có biết không, trong kinh thành, đại đa số mọi người bình thường nấu cơm sẽ dùng cái gì?” Tiểu Ngư đắc ý hỏi.

“Tất nhiên là dùng củi đốt lửa rồi. Con ban nãy nấu cơm không dùng củi gỗ sao?” Phạm Thông bộ dáng kinh ngạc sao vấn đề bình thường như vậy cũng phải hỏi.

“Đúng vậy, dùng củi chứ sao!” Mọi người cũng đều gật đầu, đều thấy khó hiểu.

“Sai!” Tiểu Ngư vỗ bàn một cái.

“Sai?” Mọi người đều kinh ngạc.

“Hôm nay cơm tối của chúng ta tuy rằng sử dụng gỗ thừa để đun, nhưng mọi người có nghĩ đến không, Khai Phong phủ này tính ra phải có trăm đến vạn người sinh sống, mỗi ngày mỗi nhà đều phải nhóm lửa nấu cơm, chưa tính đến những khách sạn quán trà, nếu tất cả mọi người đều dùng củi gỗ, xin hỏi, bọn họ đi đâu để đốn củi?” Tiểu Ngư hỏi ngược lại.

“Chuyện này… ta cũng không rõ lắm.” Phạm Thông nhíu mày, Khai Phong phủ này địa thế bằng phẳng, dân cư đông đúc, quả thật không thể giống như vùng núi, có nhiều rừng cây để mà cung cấp củi đun.

“Ta cũng không biết, Tiểu Ngư, cháu cũng đừng lòng vòng nữa, nói thẳng cho chúng ta biết đi!” Phạm Đại sờ sờ đầu, cũng nghĩ không ra đáp án.

“Mọi người ấy à, toàn là chẳng biết việc nhà củi gạo dầu muối chi hết. Ta đây nói thẳng vậy, hiện giờ rất nhiều nhà đều dùng than đen, cũng chính là than đá.”

“Nhưng cái thứ dùng để nấu cơm này thì có liên quan gì đến Cảnh Đạo Sơn?” Phạm Đại ngẩn người nói, dù thế nào cũng nghĩ không ra.

“Nhị thúc ngốc!” Tiểu Ngư ném cho hắn một cái nhìn xem thường, “Thúc có nghĩ đến than đá bao nhiêu người đều phải dùng như vậy là ở đâu ra không?”

“Tất nhiên là từ nơi có than đá vận chuyển tới.” Phạm Đại càng nói càng thấy mù mịt không hiểu, ánh mắt mọi người cũng nghi hoặc y như thế.

“Thế than đá đó là từ đâu tới chứ?” Tiểu Ngư kiên nhẫn dẫn dắt một đám ngu ngốc.

“Nghe nói là lấy từ trên núi.” Nhạc Du hơi sợ hãi chen vào, nhưng nhìn vẻ mặt hắn hiển nhiên là không chút nào chắc chắc.

“Chính xác mà nói là từ dưới lòng đất rất sâu đào ra.” Tiểu Ngư giảo hoạt nháy mắt, “Theo ta được biết, ngành sản xuất này vô cùng hắc ám đó.”

Nghề khai thác quặng mỏ trước nay đều là một nghề vô cùng nguy hiểm, cho dù là ở thời đại khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển như kiếp trước của nàng, trên tin tức báo chí vẫn thường đưa tin có hầm mỏ ở nơi nào đó xảy ra sự cố nguy hiểm bị sập, huống chi là ở cổ đại kỹ thuật lạc hậu thế này? Cảnh Đạo Sơn hiện giờ đã không còn võ công, nếu như bị bán vào tay một chủ quặng mỏ độc ác nào đó, những ngày sau này… Ha ha..

“Nhưng mà, Tiểu Ngư, cha vẫn không rõ cái này thì liên quan gì đến Cảnh Đạo Sơn chứ?” Phạm Thông không hiểu được Tiểu Ngư nói vậy là có ý gì, vẫn ngu ngơ hỏi, “Con muốn buôn bán than đá này hở?”

Tiểu Ngư đang yy vô cùng đắc ý, nghe vậy da mặt nhất thời đơ luôn. Ông trời ơi, nàng muốn té xỉu, chẳng lẽ nàng đánh giá cao chỉ số thông minh của cổ nhân quá hay sao? Tại sao nàng đã nói rõ ràng như vậy mà cái đám này vẫn không hiểu được chút nào kế hoạch trừng phạt vừa hoàn mỹ vừa tà ác như vậy chứ?