Hảo Nhất Tâm Điểm

Chương 2: 2: Lặng Im Và Đếm Ngược





Tòa nhà Institut de France có mái vòm khổng lồ, nằm đối diện ngay cây cầu Pont des arts được ngăn cách bởi con đường Quai de Conti, nơi dòng xe tấp nập qua lại.
Hàng cây phong trụi lá thẳng đều chạy dọc đường dành cho người đi bộ dần dần xuất hiện những bông tuyết trắng trên cành cây.
Đèn đường cùng với đèn xe giao lưu, con đường không bao giờ chịu cảnh tối om.
Bây giờ đã hơn 10 giờ tối ở Paris, không khí giảm dần, đón tuyết rơi.
Trương Thời Khuynh chân dài hơn Tử Vân Tử bao nhiêu thế mà tụt lại phía sau khoảng chục bước chân của cô.
Đoạn đường ít người, ai cũng im lặng tập trung đi đúng làn đường của mình.

Trương Thời Khuynh yên ổn sải bước vừa phải.

Tử Vân Tử không hăng hái bước giống khi nãy, cô dừng lại chỗ ngã tư, nơi đèn đỏ bật sáng.
Nơi Tử Vân Tử cần đến là con đường đối diện.


Có nghĩa là cô phải đợi hai đèn đỏ.

Ở ngã rẽ thứ nhất rồi đi thẳng và tiếp tục theo đường vuông góc mà băng qua, men theo con đường Quai des Grands Augustins để tới nơi.
Đèn đỏ đến giây thứ bảy Trương Thời Khuynh mới bước đến chỗ cô.
Tử Vân Tử vẫn giữ im lặng, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh đèn đường, thi thoảng lại chớp một cái.
Qua chín giây nữa anh mới hỏi cô: “C ần sang bên kia không?”
Tử Vân Tử mở miệng, cô hơi ngẩng đầu nhìn hơi khói bay ra vì lạnh.
“Có!”
“Vậy tôi có thêm 40 giây đi cùng em”
Tử Vân Tử tròn mắt nhìn anh, cô hiểu ra rất nhiều nghĩa nhưng không hỏi thêm, để mười giây trôi qua.
Hai người im lặng đi thẳng qua ngã rẽ, tiếp tục đứng đợi 30 giây.
“Đàn anh, có thể hiểu là anh cùng đường với em không?”
Trương Thời Khuynh chưa trả lời vội, Tử Vân Tử rơi vào trầm tư, tiếp tục giữ im lặng.
Đến khi băng qua đường, đi thêm một đoạn Trương Thời Khuynh mới chậm trễ trả lời: “Tôi đang đưa em về”
Anh trả lời chẳng đúng lúc, mấy giây sau cô mới bắt nhịp được.
“Em biết rồi! Nhà anh ở đâu? Anh sống ở đây trong mấy năm qua? Anh tự dựng xuất hiện rồi biến mất? Lúc anh rời đi cũng chẳng nói lời nào? Anh có biết là em…tụi em lo thế nào không?”
Tử Vân Tử định dừng lại ngay câu đầu tiên nhưng không hiểu sao lại mất kiềm chế.

Nếu đây là giọt nước tràn ly thì có phải cô xấu tính quá rồi không?
Ánh sáng trắng vàng từ bên trong cửa kính hắt ra ngoài của Citadines, một khách sạn vừa mang phong cách cổ kính vừa mang cái vẻ hiện đại, mới mẻ.
Tử Vân Tử phát hiện bản thân đã hỏi quá nhiều, vội vã thu hồi bằng lời tạm biệt: “Cảm ơn anh đã đưa em về!”
Bóng dáng cô gái nhỏ chạy vào khách sạn rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái cô đã mất tăm.
Tuyết lững thững rơi tạo hơi lạnh trên bờ môi rồi nhanh sau đó có nhiệt tỏa ra.


Làn khói trắng của điếu thuốc trộn lẫn hơi thở của người đàn ông bay vào không gian mờ dần rồi biến mất.
Trương Thời Khuynh lấy ra chiếc điện thoại đang rung chuông trong túi áo, gạt sang phải để nghe.
Đầu bên kia là giọng của phụ nữ nghe rất dịu dàng pha lẫn cả tiếng vắt nước và trẻ con khóc quấy nhiễu.
“Thời Khuynh đấy à? Cháu đến đâu rồi?”
Trương Thời Khuynh dập điếu thuốc dưới chân, vô thức nhìn lên khoảng trời đen với ti tỉ hạt tuyết rơi.
Không phải do tỏ thái độ nhưng giọng nói đã trầm lạnh đi không ít xen lẫn với tiếng nói đùa: “Leo lại khóc ạ?”
“Thằng bé nó ốm nên quấy một chút thôi”
“Vâng, cháu cũng sắp tới rồi”, Trương Thời Khuynh nói cùng hành động xem đồng hồ, đã hơn 10 giờ rưỡi.
Đầu bên kia tiếp tục phát ra tiếng thở dài: “Vất vả thế làm gì? Mấy trăm cây số, bay từ Lyon về Paris mất cả tiếng đồng hồ đâu phải ít”
“Tuần trước cháu có nhiều ca phẫu thuật không đi được nên giờ muốn về thăm gia đình cô một chút”
“Bố nhà anh! Mới có 3 tuần thăm khám cái gì? Cả năm anh về một lần có khi tôi còn vui hơn”
Suốt mấy năm nay Trương Thời Khuynh cứ đi đi về về như chuyện cơm bữa, thường xuyên nhất là hai tuần một lần.

Ở lại cũng chỉ có một đến hai ngày cuối tuần anh được nghỉ.


Có lần anh đến Paris mới một đêm mà phải bay về Lyon ngay vì bệnh viện có việc đột xuất.
Cuộc điện thoại kết thúc, Trương Thời Khuynh phóng tầm mắt ra xa.

Đường về hôm nay sao thật xa xôi!
Ở khách sạn, Tử Vân Tử nằm cuộn mình trong chăn.

Không biết do trái múi giờ hay gì mà cô không thể ngủ được.
Cô tự hỏi Trương Thời Khuynh đã về đến nhà hay chưa? Cô ngốc nghếch quên không trả anh chiếc khăn len, lâu không gặp còn phiền anh đưa cô về…
Đúng là rất lâu, gần 9 năm!
Cái thay đổi nhiều nhất là thời gian nhưng kỷ niệm vẫn còn đó, lưu trữ trong ký ức của khoảng thời gian tươi đẹp nhất đời người.
Lần gặp lại này cũng khác với năm ấy.
Những câu hỏi chưa thể giải đáp được khoá chặt trong kho lưu trữ vào thời điểm ấy đến bây giờ như muốn đạp cửa xông ra cùng dòng hồi ức chưa hề tan biến….