Hạo Ngọc Chân Tiên

Chương 14: 14: Kim Ngọc Các






Edit: V-hy
Nguồn: bachngocsach
***
"Cái này...!Là Thập Tứ thúc tự tiện chủ trương rồi, Bình nhi, ngươi có mang theo lệnh bài thân phận bên người không?”
Trần Quan Hải lộ vẻ xấu hổ, trong ánh mắt nhìn Trần Bình có kèm theo một tia khổ sở.

Trần Bình gật đầu, lấy lệnh bài từ trong túi trữ vật ra, đồng thời rạch đầu ngón tay bức ra một giọt máu tươi rơi trên lệnh bài.

“Chi”
“Chi”
Sau khi hấp thu máu tươi, lệnh bài bắt đầu kịch liệt lắc lư.

Ngay sau đó từng vòng hồng mang khuếch tán ra giống như sóng nước.

Ngọc bài của Trần gia là một kiện trung phẩm pháp khí do luyện khí sư trong gia tộc đặc chế.

Ở trong khắc pháp trận nhất giai "Dung huyết hợp mạch trận”, không phải là hậu nhân Trần gia thì không thể kích phát ra dị tượng.

Trần Bình chỉ đoạt linh thần hồn, huyết mạch vẫn là Trần gia chính thống, cho nên căn bản không sợ dung huyết hợp mạch trận kiểm tra.

“Còn không cút sang một bên?”
Ngữ khí Trần Bình bình thản, nhưng lại lộ ra một tia không kiên nhẫn.

Loại tu sĩ Luyện Khí của tiểu gia tộc này, kiếp trước chỉ cần hắn động một ngón tay là có thể diệt sát một đống lớn.

Hôm nay người này lại dám làm khó dễ hắn, thật sự không biết sống chết!
“Bảo ta cút đi?”
Trong lòng Trần Tuần dâng lên một cỗ ác ý.


Hắn không nghĩ tới Trần Bình lấy sức mạnh đâu ra, ngay cả công phu biểu hiện ra bên ngoài cũng không làm sao?
“Được, tốt!”
Trần Tuần tức giận cười ngược, chỉ vào Trần Bình hét lên: “Hai năm sau chính là thời gian diễn ra đại hội kéo dài danh phận dòng chính.

Đến lúc đó, để ta xem ngươi còn có thể hung hăng giống như vừa hay không!”
Trần gia lập tộc hơn sáu trăm năm, trước sau xuất hiện hơn hai mươi vị tu sĩ Trúc Cơ.

Theo tộc quy do lão tổ khai tộc lập ra, phàm là có tộc nhân đột phá đến Trúc Cơ, nhánh mạch mà hắn thuộc về liền có thể lập tức thăng lên thành dòng chính.

Cho dù cao thủ Trúc Cơ của bản mạch tọa hóa, địa vị dòng chính cũng có thể kéo dài hai mươi đời, ước chừng khoảng hai trăm năm.

Nhưng sau đời thứ hai mươi, nếu như không có tu sĩ Trúc Cơ mới sinh ra, vậy thì phải đoạt được quán quân trong đại hội mới có thể kéo dài danh hào dòng chính thêm trăm năm.

Kẻ thua cuộc sẽ trực tiếp bị hạ xuống dòng thứ.

Mà đời này, tổng cộng có ba chi dòng chính cần tham gia đại hội kéo dài danh phận.

Trong đó có chi nhánh của Trần Bình và Trần Tuần.

“Vốn nếu cha ngươi chưa ngã xuống, lấy tu vi Luyện Khí tầng tám tham dự tỷ đấu thì vẫn có chút hy vọng đoạt được vị trí đầu bảng.”
“"Nhưng bây giờ, thi cốt hắn không còn.

Chỉ dựa vào ngươi và một nhà nhị thúc không dùng được của ngươi thì lấy cái gì để tranh vị trí dòng chính với ta đây?”
Trần Tuần không hề cố kỵ lớn tiếng cười điên cuồng.

Trần Quan Hải ở một bên nhíu mày, Trần Tuần này không khỏi cũng quá đáng rồi.

Mọi người chung quy đều là đồng tộc, nhục mạ trưởng bối của hắn như thế, phỏng chừng sẽ chọc cho tiểu tử Trần Bình giận tím mặt.

Nếu thật sự động thủ ở Tân Nguyệt cốc thì chính là vi phạm tộc quy.

Nghĩ tới đây, Trần Quan Hải đang muốn mở miệng hòa giải thì đã thấy Trần Bình cười nghiêng ngả, mặt không chút gợn sóng đi qua pháp trận, biến mất trong tầm mắt.

“Hả?”
Trần Tuần ngẩn ra, mí mắt hung hăng nhảy xuống.

Hắn vốn định chọc giận Trần Bình, buộc hắn phải ra tay đánh người, sau đó gán cho hắn một cái tội danh làm hại đồng tộc.

Ai ngờ tên này lại có thể nhịn xuống được, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không có chút biến hóa nào.

“Không sao đâu, chờ hai năm nữa mà thôi! Đến lúc đó ta tất nhiên sẽ tự tay đánh ngươi xuống mây!”
Trần Tuần nhe răng cười, giống như nhìn thấy cảnh tượng hai năm sau Trần Bình thất bại, cảnh tượng hắn ta tuyệt vọng bị tộc trưởng phế đi cái danh dòng chính, chợt cảm thấy vô cùng thoải mái.

Giữa trưa.

Tân Nguyệt cốc trời xanh quang đãng.

Ánh nắng chói chang tràn ngập sơn cốc, một dòng suối quanh co từ đỉnh dốc ào ào đổ xuống, giống như một dải ruy băng màu bạc.

Đừng nhìn bộ dáng Tân Nguyệt cốc phấn trang ngọc thế, tiên gia mỹ cảnh.


Nhưng nói về sự tinh thuần của thiên địa linh khí nơi này thì còn không bằng Vũ Hiên động.

Nguyên nhân trong đó thì chỉ cần nghĩ một chút là biết.

Dưới lòng đất thành Hải Xương tuy chôn một linh mạch nhị giai hàng thật giá thật.

Nhưng trước mắt trong thành có ít nhất bảy, tám vị tu sĩ Trúc Cơ.

Đại bộ phận linh khí tản ra từ linh mạch đều được dẫn dắt đến nơi bọn họ bế quan.

Nhìn khắp thành Hải Xương rộng lớn, ngoại trừ một vài phúc địa ra, các khu vực còn lại ngược lại kém hơn Vũ Hiên động - nơi hai linh mạch nhất giai hội tụ.

Đây cũng là nhân tố then chốt vì sao lúc trước Trần Tuần cướp đoạt vị trí trấn thủ của Lam Điền trấn với hắn.

“Đại hội kéo dài danh phận dòng chính sao?”
Nhớ tới bộ dáng hung hăng giương nanh múa vuốt vừa rồi của tiểu tiểu tử kia, Trần Bình không khỏi cảm thấy hài hước mà nhếch mép khẽ cười.

Chỉ là một gia tộc Trúc Cơ, thế mà lập ra lễ nghi rườm rà phức tạp lại không ít.

Nhưng hai năm sau, hắn chắc chắn sẽ tham gia.

Nếu đã định dùng thân phận Trần Bình sống lại kiếp này, vậy thì không thể quá lệch khỏi quỹ tích làm việc của nguyên chủ.

Nếu không rất dễ khiến người ta nhìn ra sơ hở.

Đại hội kéo dài dòng chính, hắn không có gì phải lo lắng.

Theo hắn hiểu rõ, tu vi cao nhất hai mạch còn lại vẻn chỉ là cảnh giới Luyện Khí bát tầng.

Nhận xét một câu gà đất chó sành đều có chút đề cao bọn họ.

Chỉ cần ngồi chờ ngày đó đến, tìm thời gian để phế đi sự xúc phạm của Trần Tuần đối với mình là được.

Phía nam Tân Nguyệt cốc, trên một lầu các tinh tế và lộng lẫy.

Tấm biển treo lơ lửng trên không khắc hai chữ "Kim Ngọc".


Kim Ngọc Các chia làm hai tầng trên dưới, nó là sản nghiệp của Đồ gia.

Chủ yếu bán các loại pháp bảo và thu mua vật liệu luyện khí cấp thấp.

Đồ gia nổi tiếng với thuật luyện khí cao siêu trên đảo Hải Xương.

Hàng năm có không ít tán tu ngoại đảo thậm chí là tu sĩ xuất thân từ các thế lực nhỏ khác ở hải vực phụ cận mộ danh đến đây mua pháp bảo.

Đồ gia đi theo Trần gia đến nay chừng ba trăm năm.

Đương đại tộc trưởng Đồ Chấn Tỷ là cao thủ Trúc Cơ trung kỳ, bản thân còn là Luyện khí sư, có thể luyện chế thượng phẩm linh khí.

Bởi vậy được đại trưởng lão Trần gia Trần Hướng Văn vô cùng coi trọng.

Địa vị và sản nghiệp của Đồ gia trong thành Hải Xương chỉ đứng sau Trần gia.

33 cửa hàng trong Tân Nguyệt cốc đã có tám cửa hàng dưới tên của Đồ gia, từ đó có thể được nhìn thấy được chút ít gì đó.

Trần Bình bước vào Kim Ngọc Các, lập tức có một người hầu áo xanh nghênh đón, vẻ mặt tràn đầy vẻ tươi cười nói: “Vị tiên trưởng này muốn xem cái gì, có cần giúp gì không?”
Người hầu này là phàm nhân họ Đồ, hắn làm việc ở Kim Ngọc Các, hàng năm có thể lĩnh một khối hạ phẩm linh thạch.

Đổi thành kim ngân cũng đủ để hắn đi phàm tục giới tiêu xài hoang phí vô độ.

“Cực phẩm pháp khí, tốt nhất là loại linh kiếm.”
Trần Bình đi thẳng vào vấn đề nói.

“Tiên trưởng xin theo ta lên lầu hai, nơi đó là nơi bổn các dùng để tiếp đãi khách quý.”
Người hầu áo xanh nghe nói xong nguyên là ngẩn ra, sau đó ánh mắt sáng lên, một bên dẫn Trần Bình lên lầu, một bên giải thích: “Cực phẩm pháp khí vô cùng quý trọng, từ trước đến nay đều do tiên sư của bổn các tự mình bảo quản.”.