Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cho nên mỗi lần cô thấy Uất Trì đều cười một cái, mong hắn sẽ hiểu mình không có địch ý, là ý tốt, là hòa bình, về sau sẽ dễ làm việc a!
Nhưng không ngờ Uất Trì nhìn thấy cô thì như nhìn thấy quỷ, Hứa Mễ Nặc cũng rất khổ não biết không?!
Vô tình gặp được Uất Trì khoảng mấy ngày đều bị hắn dùng đủ loại lý do chạy trốn, Hứa Mễ Nặc ra chiêu độc.
Lúc gặp Uất Trì lần nữa, cô không nói hai lời, cầm “dây thừng” trong tay, hay còn được gọi là thắt lưng, vung dây ra, vô cùng chuẩn xác móc vào quần áo của Uất Trì, để xem trốn làm sao.
Hứa Mễ Nặc vô cùng đắc ý, luyện tập gian khổ bao năm như vậy không phải vô ích, nhìn xem.
Mà Uất Trì bị Hứa Mễ Nặc vồ được, khuôn mặt suy sụp, nhất là sau khi thấy mợ chủ dùng thắt lưng của thiếu gia xong, da mặt Uất Trì càng rúm ró hơn. Hắn tuyệt đối chết chắc, nhất định chết chắc rồi.
Hứa Mễ Nặc xoay Uất Trì đang đưa lưng về phía cô lại, thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, tò mò hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Mợ chủ, tôi sai rồi, mợ đánh tôi mắng tôi cũng được. Van xin mợ hãy bỏ qua cho tôi đi! Tôi trên có già, dưới có trẻ, ở giữa còn có một người vợ liệt cả người đang chờ tôi đem tiền về đấy! Tôi không thể không có công việc này a! Mợ chủ!” Uất Trì khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, biểu cảm này so với dáng vẻ người máy lạnh lùng ít nói ít cười ngày thường của hắn đúng là một trời một vực.
Không ngờ hắn lại có kĩ năng diễn xuất tốt như vậy! Hứa Mễ Nặc sợ hãi than.
Đối với hành động khoa trương cỡ này, Hứa Mễ Nặc sẽ không tin tưởng, cho nên cô phải hỏi điều cần hỏi!
“Hừ, muốn tôi tha cho anhvậy cũng không khó. Có điều tiếp theo, tôi hỏi cái gì anh phải trả lời thành thật, bằng không,hừ. Tôi sẽ nhào tới! Nếu để Viên Diệp Đình biết anh quyến rũ vợ hắn, anh nghĩ xem liệu hắn có lột da anh không!” Hứa Mễ Nặc nặc, dựa vào tay chân khẳng khiu của cô, lực uy chắc chắn ít, phải mang tôn đại phật Viên Diệp Đình ra mới có thể uy chấn tám phương.
Quả nhiên Uất Trì nghe xong, gật đầu như giã tỏi.
“Được, tôi hỏi anh, anh biết Di Ái Chi Tâm không?” Hứa Mễ Nặc hỏi thẳng vào chủ đề.
“Biết.” Uất Trì thành thực đáp.
Hứa Mễ Nặc vỗ cái não bị cửa kẹp của mình, câu hỏi thật vô nghĩa, chuyện oanh tạc năm đó, có ai không biết! Hỏi thừa!
“Vậy anh biết nó ở đâu không?” Hứa Mễ Nặc hỏi thẳng hơn.
Uất Trì nghiêng đầu suy tư hồi lâu, đang định gật đầu, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy.
Hứa Mễ Nặc hung tợn nhìn hắn, làm bộ muốn xông tới.
Uất Trì lập tức rụt cổ, mở miệng nói: “Mợ chủ, tôi thật sự không biết, Di Ái Chi Tâm là vật gai truyền của nhà họ Viên, những người đi theo Diệp thiếu như chúng tôi sao biết được!”
Hứa Mễ Nặc nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, còn Uất Trì mở căng đôi mắt nhỏ như hạt đậu, nỗ lực chân thành nhìn cô.