Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trước đây, anh tuyệt đối sẽ không quan tâm sự sống chết của một người phụ nữ.
Viên Diệp Đình nhìn Hứa Mễ Nặc đang rúc trong góc, đột nhiên nhíu mày lại cất bước rời đi!
Hứa Mễ Nặc trợn mắt há hốc mồm, này, người khó chịu hẳn là tôi có được không? Đây… đây quả thực là tên lưu manh khoác lớp da thịt đẹp trai!
Một lần lỡ bước hận thiên thu, quay đầu ngoảnh lại đã trăm năm.
Hứa Mễ Nặc đã khóc đến choáng váng ở trong nhà vệ sinh.
Hôm sau thức dậy, đôi mắt của cô đã sưng húp lên, nhìn qua không khác gì bị người ta đánh hai cú vào mắt.
Trạng thái như thế này, cô cũng không dám xuống tầng ăn sáng, lỡ như dọa ông nội Viên sợ hãi, Viên Diệp Đình sẽ càng có lý do để phạt cô.
Hứa Mễ Nặc đói đến nỗi bụng kêu ọc ọc, nhưng cô vẫn là ngồi yên bất động như núi ở trên giường.
Viên Diệp Đình đáng chết, thấy mình không đi xuống ăn cơm, cũng không biết đi lên nhìn, thật là đói à!
Lúc cô cảm thấy đã đói đến nỗi sắp lả đi, cửa đột nhiên bị gõ.
Cô cho rằng là cái thằng nhóc Viên Diệp Đình đó, quyết chống đối không đi mở cửa.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng của dì giúp việc: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói tối hôm qua cô bị lạnh, thân thể không thoải mái, dặn tôi mang cháo lên cho cô.”
Hứa Mễ Nặc vừa nghe thấy ăn, đã bất chấp cơn tức giận, nhảy xuống giường đi mở cửa.
Mở cửa ra nhìn, quả nhiên là dì giúp việc đang bưng bữa sáng trên tay, nhưng người mà Hứa Mễ Nặc không muốn nhìn thấy nhất bây giờ lại đang đứng sau lưng đứng bà vú.
Vốn thấy thức ăn, nên nụ cười trên mặt Hứa Mễ Nặc tươi roi rói, nhưng bởi vì sự có mặt của Viên Diệp Đình mà cô lập tức hóa thân thành nữ thần băng giá. Vẻ mặt như lớp băng nghìn năm.
Viên Diệp Đình cũng không để ý đến vẻ mặt âm dương quái khí của cô, anh đưa tay ra nhận lấy khay thức ăn trong tay dì giúp việc, rồi tự mình bưng vào phòng.
Cho dù là quần chúng vây xem, dì giúp việc cũng nhìn ra thái độ của hai người không đúng, mặc dù rất muốn ở lại kê ghế cắn hạt dưa ngồi xem, nhưng nghĩ tới chuyện miếng cơm manh áo, dì giúp việc vẫn tiêu sái phất tay, không mang theo đám mây nào đi mất.
Vì biểu đạt cho sự tức giận của mình, Hứa Mễ Nặc quay lưng lại không để ý tới người kia.
Viên Diệp Đình đi vào phòng đặt khay thức ăn lên trên bàn, rồi quay mặt về phía bóng lưng cố ý ưỡn thẳng tắp của Hứa Mễ Nặc nói: “Tới ăn sáng.”
“Không muốn!” Hứa Mễ Nặc ngẩng cao cổ, kiên quyết không chấp nhận cúi đầu.
“Làm sao, em vẫn còn tức giận?” Viên Diệp Đình nhìn thấy dáng vẻ rượu mừng không muốn muốn uống rượu phạt của cô, tay lại bắt đầu ngứa ngáy.
“Hừ! Hừ hừ!” Hứa Mễ Nặc làm ra vẻ cao lãnh, ôm ngực không nói lời nào, hừ bằng giọng mũi mấy tiếng.
“Hừ hừ? Người không biết còn tưởng rằng nhà nuôi heo.” Viên Diệp Đình nói, từ trên xuống dưới Viên gia chưa từng nghe thấy Diệp thiếu nói mấy lời đùa giỡn tương tự thế này.
Nhưng Thiếu phu nhân hoàn toàn không nhúc nhích.
“Phi, anh mới là heo!” Vì vãn hồi danh dự của mình, Hứa Mễ Nặc tạm thời quên mất chuyện duy trì hình tượng cao lãnh, quay đầu lại, phỉ nhổ anh.
“Còn muốn người ta quỳ xuống mời Viên Thiếu phu nhân sao?” Viên Diệp Đình ôm ngực nói.