Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trở về phòng, Hứa Mễ Nặc thấy cô bận rộn cả đêm cũng đã có kiệt tác, đơn giản là tự khen mình 3800 lần. Một người hiền huệ, thông minh, khéo léo như vậy, đây chính là Hứa Mễ Nặc cô đó!
Hứa Mễ Nặc chống nạnh, ngửa mặt lên trời hét to, tất nhiên là chỉ thầm hét to thôi.
Sau khi tự mình khen thưởng, Hứa Mễ Nặc bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nhưng cũng chẳng có cái gì cần dọn, chỉ cần cho mấy chút đồ đáng tiền vào trong. Trông dáng vẻ Hứa Mễ Nặc chẳng khác nào tên trộm cả.
Rốt cuộc vì túi đồ trong túi quá nặng khiến Hứa Mễ Nặc gặp khó khăn cho nên cô đành tiếc hận bỏ lại. Thật đáng tiếc, toàn những đồ mà cô rất thích. Hứa Mễ Nặc nhìn ly trá bằng sứ, vẫn thích thú sờ không buông.
Còn có mấy chiếc drap trải giường trị giá 10 triệu kia nữa. Rất nhiều thứ Hứa Mễ Nặc không mang được nhưng không thể làm gì khác hơn nhân lúc mình vẫn còn ở đây, dùng sức vuốt ve. Dù sao cũng mất công.
Chớp mắt một cái, trời đã rất nhanh tốt, Hứa Mễ Nặc chờ rất lâu rốt cuộc cũng đến lúc nửa đêm canh ba trong truyền thuyết. Lúc này cô mới âm thầm thay đổi quần áo, đội mũ che mắt che tai, cong lưng bắt đầu trốn.
Mấy người mặc đồ đen trốn trong chỗ tối đã sớm nhận được lệnh của Diệp thiếu gia, không được quấy rầy thiếu phu nhân chơi đùa. Vì vậy, bọn họ không ai dám nhúc nhích.
Hứa Mễ Nặc còn tưởng rằng cách ăn mặc của mình có hiệu quả, bắt đầu tự khen trong lòng: Rõ ràng cách thứ hai dễ thực hiện hơn nhiều. Người Viên gia đúng là quá ngu xuẩn, khó trách lão gia bị người ám hại.
Hứa Mễ Nặc đi một mạch chẳng chút trở ngại nào, trong lòng đã cười tươi như hoa nở. Nhưng mà, phách lối, đắc ý sẽ chịu hậu hoạn vô cùng.
Á? Đây là chỗ nào chứ? Đi một lúc lâu, lại đi về chỗ cũ, trong lòng Hứa Mễ Nặc đầy gào thét.
Tại sao, người có tiền lại thích thiết kế vườn hoa này thành mê cung như vậy chứ? Ngay mai cô sẽ xử lý chỗ này.
Hứa Mễ Nặc rất muốn khóc lớn một trân nhưng nghĩ tới số tiền lớn mình mang trên người, ập tức bụp miệng trốn.
Hơn nửa đêm, gió lạnh thổi lên, tiếng mèo kêu, đói bụng, Hứa Mễ Nặc khóc lóc bò dậy, quay đầu đi theo đường cũ.
Mắt thấy sắp thành ông nhưng lại chết yểu, cuộc sống sau này lại phải tiếp tục ẩn núp rồi.
Hứa Mễ Nặc thất thểu!
Phương án hai hoàn toàn thất bại.
Toàn bộ hành động của Hứa Mễ Nặc vẫn được cô tự nhận là không ai biết nhưng đã được truyền đến tại Diệp thiếu gia.
Viên Diệp Đình đọc báo cáo mà thuộc hạ đưa tới, mấy ngày nay Hứa Mễ Nặc chẳng khác nào giống như con ong vò vẽ bay tới bay lui.
Nhưng dựa vào hành động tối qua, dường như cô có ý muốn bỏ nhà ra đi.
Nghĩ tới dường như đây là điều chắc chắn, Viên Diệp Đình mím chặt môi: Cô nhóc này muốn chạy? Đột nhiên, Viên Diệp Đình cảm thấy trò chơi này rất vui.
Cũng không phải sao, mèo đuổi chuột, quá trình chơi đùa là điều vui nhất. Viên Diệp Đình nắm trong tay tất cả, tâm trạng rất tốt, lại có chút mong đợi cuộc hành trình ‘vượt ngục’ thú vị tiếp theo của Hứa Mễ Nặc.
Mà lúc này đây, Hứa Mễ Nặc đầy ưu sầu ngồi trên giường, đau khổ.
Cô chống cằm, rũ mắt, không cảm thấy tốt chút nào.
Mấy ngày nay, cô nghĩ đủ mọi cách chạy trốn, chưa được 20 thì cũng mười tám rồi nhưng chẳng có cách nào dùng dược. Thật chẳng lẽ phải dùng tới tuyệt kỹ sao? Nhưng cái này quá rõ ràng rồi, những người làm của Viên Diệp Đình đúng là khỉ mà, nhìn một biết đã biết mình là ai chứ?
Đến lúc đó, không cần trốn chỉ cần liếc mắt đã bị người dẫn ra ngoài.
Hứa Mễ Nặc nghĩ thôi đã cảm thấy nổi da gà, đầu óc bỏ qua, đổi đề tài khác.