Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 77: Hợp Tác Chạy Trốn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đây chính là chỗ tốt của người có tiền, ngay cả drap trải giường cũng tốt như vậy, nhưng vì cuộc sống hạnh phúc của bản thân, cô nhanh chóng ra tay.

Hứa Mễ Nặc hào hứng ôm tất cả drap trải giường rong ngăn kéo ra, bắt đầu xé. Nhưng mà, mẹ nó, drap trải giường này mua ở đâu vậy chứ? Tại sao chất lượng lại tốt thế này? Sao không thể xé nổi?

Xoay 280 độ, dùng 2800 tư thế nhưng drap trải giường ại chẳng tổn hao chút gì. Hứa Mễ Nặc khóc không ra nước mắt, cô tìm kéo ở khắp nơi nhưng một thứ cực kỳ nguy hiểm như nó nên Viên Diệp Đình đã bỏ khỏi tầm mắt cô khiến Hứa Mễ Nặc không thể tìm được.

Nhìn đống drap trải giường chất lượng tốt chất hàng đống nhỏ trên giường, Hứa Mễ Nặc gào thét trong lòng. Nếu một ngày nào đó, bà đây có thể ra ngoài, nhất định sẽ mang hết chỗ này đi, bán vào hàng vỉa hè, 5 Tệ một chiếc, bán tống bán tháo, để xem mọi người có đắc ý nữa hay không.

Nhưng đống drap giường rất bình tĩnh, không hề run rẩy, cũng chẳng khổ sở cầu xin. Chẳng qua vẫn yên tĩnh làm một chiếc drap trải giường mà thôi. Hứa Mễ Nặc than thở.

Phương án vừa xong thất bại.

Phương án hai.

Thay đổi quần áo, mặc bộ đồ đen, lén lút ra ngoài.

Qua mấy ngày quan sát, trong cái nhà này, chỉ cần là phụ nữ thì rất khó ra cửa chính.

Đặc biệt là Hứa Mễ Nặc, nếu cô muốn ra ngoài thì phải báo cáo với Diệp thiếu gia, sau khi được anh xem xét, thông qua, tự mình truyền ý. Sau đó sẽ được nhân viên an ninh kiểm tra kỹ lưỡng. Chỉ thiếu trải thảm đỏ để mời Hứa Mễ Nặc ra ngoài.

Điều này chưa tính, ra ngoài cũng theo thời gian quy định, không được quá hai tiếng. Hơn nữa lại còn tính theo thời gian Diệp thiếu gia chấp nhận, chỉ được về sớm không được về muộn.

Có trời mới biết, sau khi sắp xếp xong xuôi thì cũn mất nửa tiếng rồi. Còn ra cửa cái mông ý! Đối với cuộc sống nuôi nhốt này, Hứa Mễ Nặc suy nghĩ một hồi rồi giơ ngón giữa.

Thiếu phu nhân nhà giàu thật sự hay ho như vậy à? Hứa Mễ Nặc thà làm người nghèo còn hơn.

Cho nên, điều chủ yếu là cô phải biến thành đàn ông.

Hứa Mễ Nặc mở tủ quần áo lấy quần áo bé nhất của Viên Diệp Đình, hơi ướm thử một chút, vẫn lớn rất nhiều. Đừng sợ, chỉ đổi thôi mà. Hứa Mễ Nặc là ai chứ? Là người cực kỳ hiền huệ, kéo tay đó.

Việc may vá gì đó không phải là việc đáng kể.

Hứa Mễ Nặc cực kỳ hưng phấn báo đầu tháo chỉ, bắt đầu cắt, nhưng tại sao lại thừa một miếng nhỉ?

Cả buổi tối, khi Hứa Mễ Nặc đang chăm chỉ khâu vá.

Ngày hôm sau, Hứa Mễ Nặc tiều tụy hơn rất nhiều, cả ngày ngáp ngắn ngáp dài.

Mặc dù Viên lão gia rất vui vẻ và yên tâm với việc chăm chỉ, cần cù lao động của cháu trai nhưng vất vả cả ngày lẫn đêm như vậy thì sao có thể chịu nổi chứ? Ừm, lát nữa đi gặp lão Vu, kê mấy thang thuốc bổ để cho hai người họ bồi bổ.

Nếu Hứa Mễ Nặc biết sự vất vả mấy ngày nay của cô bị ông cụ hiểu nhầm e rằng cô sẽ phun ba lít máu.

Sau bữa sáng, ai lại về nhà nấy, tiếp tục công việc của mình. Vì chuyện của công ty, Viên Diệp Đình rất bận rộn. Dĩ nhiên Hứa Mễ Nặc giơ hai tay hai chân lên tán thành. Anh thích làm gì thì làm, đừng tới phiền đến cô là được rồi.