Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 74: Ma Đạo An Kỳ Nhất Định Phải Chết (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Viên Diệp Đình cúi đầu xuống, liền chạm phải ánh mắt cô,trong lòng cảm thấy có gì đó rất đặc biệt hấp dẫn mình, nhìn vào không tự kìm chế mà hãm sâu.

Chết tiệt, lần trước tại khách sạn, chỉ bị cô nhìn mấy lần mà anh đã phất cờ, bây giờ ở chỗ đó đang rục rịch ngóc đầu dậy!

Thế nhưng tại sao, muốn thu ánh mắt lại lại khó như vậy…

“Này? Diệp thiếu? Anh có nghe tôi nói chuyện không?”

Hứa Mễ thấy dáng vẻ thất thần của Viên Diệp Đình, vội hua hua tay trước mặt anh,

Cứ như vậy khi ánh mắt cô và Viên Diệp Đình trực tiếp chạm nhau, Viên Diệp Đình mới bừng tỉnh.

“Khụ khụ.”

Nghĩ đến bản thân vừa mới thất thố, Viên Diệp Đình có chút không tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, kiêu ngạo mở miệng: “Chẳng phải nói rõ hết rồi sao, bây giờ còn muốn bản thiếu gia nói gì?”

Thật ra vừa nãy anh không nghe lọt một chữ của Hứa Mễ Nặc, nhưng không muốn thừa nhận.

Hứa Mễ Nặc không nhận ra được điều này, thấy Viên Diệp Đình không tức giận cũng không ngăn cô nói, vội vàng bày vẻ mặt nịnh bợ nói:“ Diệp thiếu anh vừa nói mỗi lần tôi đi dạo phố không được tiêu ít hơn hai trăm vạn, vậy nếu như tôi không có gì muốn mua, có phải sẽ được cầm hai trăm vạn tiền mặt không?”

“Thẻ của cô, có thể lấy tiền?”

Hình như Viên Diệp Đình nghĩ tới điều này, ánh mắt trầm xuống.

Mà Hứa Mễ Nặc vẫn đang chìm đắm trong kế hoạch tuyệt vời vẫn chưa chú ý đến chi tiết ấy, vô cùng khẳng định gật gật đầu nói:“ Có thể có thể! Diệp thiếu anh yên tâm, tôi có thể rút và tự cầm hai trăm vạn, sẽ không phiền Diệp thiếu tìm người đưa cho tôi!”

Mặc dù cô chưa từng nhìn thấy hai trăm vạn tiền mặt nhiều như thế nào, nhưng chỉ cần là tiền, cô tin tưởng mình sẽ có sức mạnh vô cùng lớn để có thể một thân một mình khuân đi!

“Ừ, đưa tấm thẻ tôi xem chút.”

Viên Diệp Đình như có ma lực, Hứa Mễ nghe xong lập tức ngoan ngoãn đưa tấm thẻ đến trước mặt Viên Diệp Đình.

“Ngày mai tôi sẽ bảo người đưa cho cô tấm thẻ khác, chỉ có thể mua đồ, không thể rút tiền.”

Hứa Mễ Nặc không kịp phản ứng, vẫn vui tươi hớn hở nói:“Được được”

Vừa mới dứt lời, không nhịn được nhớ lại lời vừa nói, hình như có chỗ nào đó không đúng?

Không đúng! Cái gì mà chỉ có thể mua đồ không thể rút? Nói cách khác cô ngoại trừ mua đồ thì không có cách nào lấy tiền ra?

“Diệp thiếu không cần phiền phức như vậy! Tôi cảm thấy tấm thẻ này dùng rất tốt!”

Hứa Mễ lật đật đứng lên, đặt tư liệu trong tay lên bàn, đưa tay muốn giành lại tấm thẻ trong tay Viên Diệp Đình, nhưng Viên Diệp Đình như đoán được hành động của cô, né người sang một bên tránh tay của Hứa Mễ Nặc.

“Diệp thiếu anh họp cũng mệt rồi, tấm thẻ này nặng quá, để tôi cầm giúp anh!”

Sớm biết Viên Diệp Đình xem tiền của như cỏ rác, cô đã không ngăn cản Sở Tình Nhu, mà có lẽ sẽ rút hết tiền ra cùng Sở Tình Nhu!

“Bản thiếu gia không cảm thấy nặng.”

Không biết vì sao, thấy dáng vẻ Hứa Mễ Nặc khẩn trương đuổi theo mình, trong lòng Viên Diệp Đình vô cùng vui vẻ, giống như muốn cố ý trêu đùa cô, mỗi lần Hứa Mễ sắp chạm vào tấm thẻ, Viên Diệp Đình sẽ nhanh chóng thu tay lại, chuyển sang hướng khác.