Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không cần quay đầu lại Hứa Mễ Nặc cũng có thể tưởng tượng và cảm nhận ánh mắt mọi người nhìn cô lúc này như đang nhìn sinh vật lạ.
“Haha, Diệp thiếu ngài bận rộn, tôi không quấy rầy nữa.”
Không dám quay đầu lại, Hứa Mễ Nặc chỉ đành cười gượng hai tiếng.
“Tiểu Nặc nhà anh thật thẹn thùng quá, nhất định phải để anh tự mình đi tới kéo em em mới bằng lòng ngồi xuống đây đúng không?”
Âm lượng của Viên Diệp Đình đề hơi cao, giọng nói dịu dàng đến nỗi có thể nhỏ ra nước! Nhưng Hứa Mễ Nặc có thể nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của anh!
Dao giết người Viên Diệp Đình!
Ngay khi nội tâm của Hứa Mễ Nặc đang đấu tranh kịch liệt liệu có nên quay đầu lại không, đằng sau láng máng truyền đến tiếng đẩy ghế ra, nhất thời cô như bị sét đánh lập tức xoay người.
“Haha, Diệp thiếu thật thích nói đùa, người ta thích anh ở điểm này đó, ban nãy chẳng qua là làm nũng với Diệp thiếu chút thôi, người ta qua ngồi đây.”
Hứa Mễ Nặc ngoài cười nhưng trong không cười đi đến, ánh mắt nhìn thẳng Viên Diệp Đình, mà Viên Diệp Đình cũng đang nhìn cô, rõ ràng đây là ánh mắt hận không thể cấu xé đối phương, nhưng trong mắt người ngoài lại là không kiêng nể mà ân ân ái ái a!
“Haha, không còn ghế rồi, hay là em về trước, lát nữa Diệp thiếu xong thì hãy gọi em đến.”
Hứa Mễ Nặc đến gần ngạc nhiên phát hiện xung quanh Viên Diệp Đình không còn chỗ trống nào, thật sự quá tuyệt vời! Nhất thời tâm tình buông lỏng không ít, câu nói ra cũng vô cùng phấn khích a!
Diệp thiếu, đây không phải là tôi không muốn ngồi, mà là thật sự không có chỗ!
Ngay khi Hứa Mễ Nặc đang vô cùng đắc ý, quay người lại bỗng dưới chân va phải vật gì, ngã ngửa về phía sau, mà đáng chết là, vị trí ngã xuống chính là vòng ôm của Viên Diệp Đình!
Lúc này, không chỉ Hứa Mễ Nặc không bình tĩnh, mà người ngồi xung quanh cũng mất bình tĩnh!
Vì sao nhìn kiểu gì cũng thấy cặp đôi này đang chòng ghẹo nhau, mọi người đang ngồi đay nhìn, nếu Viên Diệp Đình không nói gì bọn họ cũng không dám rời đi, thật sự quá khó xử a!
“Sao? Hóa ra Tiểu Nặc muốn được anh ôm hả?”
“Không...”
“Ở trước mặt anh, Tiểu Nặc không cần che giấu tình yêu đối với anh.”
Viên Diệp Đình híp mắt, hai tay ôm lấy Hứa Mễ Nặc, thuận thế điều chỉnh tư thế của cô, thật sự để cô ngồi lên hai chân anh!
Mà theo phản xạ có điều kiện, hai tay của Hứa Mễ Nặc vòng lên cổ của Viên Diệp Đình, khung cảnh lúc này thật khiến người ta không dám nhìn thêm!
“Buông!”
Đè nén giọng nói đến mức nhỏ nhất, hai hai vòng lấy cổ Viên Diệp Đình của Hứa Mễ Nặc càng thêm chặt, muốn nhắc nhở Viên Diệp Đình đừng được voi đòi tiên!
“Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, cô gái mới kết hôn hay thích dính người, không còn cách nào khác.”
Viên Diệp Đình bỗng ngẩng đầu chậm rãi mở miệng với đám người. Những người đó bao gồm cả Uất Trì như được lệnh đại xá, vội vã cầm đồ của mình rời khỏi.
Đợi đến khi người cuối cùng ra khỏi phòng đóng cửa lại, vẻ mặt giả vờ e thẹn mỉm cười của Hứa Mễ Nặc lập tức biến mất, tức giận nói với Viên Diệp Đình: “Thả tôi xuống!”
Viên Diệp Đình không nhúc nhích, chỉ cười nhìn cô.
Anh không buông, tự tôi đi!
Hứa Mễ Nặc bắt đầu uốn éo cơ thể, không ngừng vùng vẫy chân, nhưng chẳng ích gì.
“Cô đang khiêu khích tôi à.”