Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cuối cùng, chú tài xế quyết tâm đập nồi dìm thuyền, cắn môi nằm cả người trên cỏ, sau đó thuận thế lăn mấy vòng về một phía, rốt cuộc cách xa Hứa Mễ Nặc, lúc này mới nhân cơ hội bò dậy.
Vẻ mặt Hứa Mễ Nặc sững sờ nhìn những động tác nhanh thoăn thoắt của chú tài xế, trong lòng yên lặng tán thưởng.
Tiếp theo, chú tài xế luôn chú ý duy trì khoảng cách hai mét từng giây từng phút với Hứa Mễ Nặc, lúc lái xe bất kể Hứa Mễ Nặc nói gì làm gì cũng không để ý.
Nói tóm lại, lời của Diệp thiếu thật quá đúng!
Thật sự không thể đến quá gần Hứa Mễ Nặc a!
Lo lắng đề phòng suốt đường đi cuối cùng cũng về tới nhà họ Viên, chú tài xế ngay cả cửa xe cũng không dám mở, trực tiếp bào vệ sĩ đang đi tuần tra thay mình mở cửa cho Hứa Mễ Nặc.
Mà tài xế nhìn theo Hứa Mễ Nặc vào nhà thật vất vẻ thở phào một hơi, rồi trong lúc lái xe vào nhà để xe tông thẳng vào tường.
Một loạt chuyện không thể tưởng tượng nổi lại đen đủi khiến không ai chấp nhận nổi liên tục xảy ra dẫn đến kết quả là, chú tài xế dứt khoát kiên quyết không thèm nhận cả tiền lương tháng này, lập tức đến chỗ nhà trọ thu dọn hành lý từ chức về quê với cha mẹ.
Thế nên nhiều lần sau Hứa Mễ Nặc không thấy chú tài xế kia đâu quan tâm hỏi mấy câu, sau khi biết chú tài xế sau này không về nữa, còn vô cùng tiếc hận một phen.
Lúc Hứa Mễ Nặc đi vào nhà người hầu đã chủ động xếp thành hai hàng, vừa nhìn thấy Hứa Mễ Nặc bước vào đã đồng loạt cúi người chào cô, khí thế dọa Hứa Mễ Nặc giật bắn cả người!
“Ha ha, mọi người không cần quá khách sáo, coi tôi như vô hình là được rồi, tôi đi lên lầu đây!”
Thật sự không không thể quen nổi việc có nhiều ánh mắt như vậy nhìn mình, giống hệt con khi đứng ở đầu đường làm xiếc a!
Thấy hai hàng người hầu vẫn làm như nghe không hiểu, vẫn đứng đó nhìn theo bước chân của Hứa Mễ Nặc, Hứa Mễ Nặc không thể làm gì khác hơn là chậm rãi bước lên lầu.
“Phù! Dọa chết chị đây, cứ nhìn mình chằm chằm như đang truy nã phạm nhân là sao?”
Sau khi nói xong, trên mặt Hứa Mễ Nặc lóe lên thần sắc kỳ quái, rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, ngẩng đầu nhìn hành lang kiểu âu với vô số cảnh cửa đếm không hết ở hai bên. Cuối cùng lúc xác định được vị trí phòng của Viên Diệp Đình, lên tiếng trống làm hăng hái tinh thần rồi bước vào.
“Chào Diệp thiếu, tôi đã về!”
Giơ tay lên gõ cửa xong bên trong có người đáp lại, Hứa Mễ Nặc lập tức bày ra vẻ mặt nịnh nọt cười hì hì mở cửa đi vào.
Không đúng, bầu không khí này không đúng!
Vì sao cô cảm thấy trong căn phòng này không chỉ có một mình Viên Diệp Đình!
Từ từ mở căng hai mắt, thấy bên trong có không dưới mười người đang ngồi, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”
Nói xong quay người chuẩn bị mở cửa rời đi thì, vừa đặt một chân ra ngoài thì đằng sau truyền đến giọng nói đầy truyền cảm của Viên Diệp Đình.
“Khoan đã, chờ anh chút.”
Mẹ ơi có cần dùng giọng nói dịu dàng chết người không đến mạng nói mập mờ với cô như thế trước mặt bao người như vậy không!