Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Viên Diệp Đình đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hứa Mễ Nặc đang ngã chổng vó chân tay đều hướng lên trời, bởi vì ngã rất thảm nên cúc áo sơ mi bị tuột ra, lộ ra mảng lớn xương quai xanh, khăn lông rơi xuống trên mặt, tay nhỏ còn đang quào loạn ở trên không trung!
Thật ra thì sự kiện trước mắt cũng không quá mức mãnh liệt dâng trào cảm xúc bắn ra bốn phía như trong tưởng tượng đâu.
Gương trước bồn rửa tay trong phòng vệ sinh được thiết kế dựa theo tỷ lệ vóc người của Viên Diệp Đình, nó quá cao so với vóc người của Hứa Mễ Nặc, mà Hứa Mễ Nặc cố gắng nhón chân lên đối phó với vệt nước trước ngực, vì vậy đã phát sinh bi kịch!
Viên Diệp Đình tối sầm mắt lại cúi người đi.
“A a, anh muốn làm gì?” Viên Diệp Đình trực tiếp ôm ngang Hứa Mễ Nặc vừa bị ngã đến choáng váng lên.
Hành động này cực kỳ xa lạ với Hứa Mễ Nặc, lại còn ở trong nơi tà dâm tràn đầy mập mờ như ở phòng vệ sinh này, lông tơ toàn thân của Hứa Mễ Nặc đều muốn dựng đứng lên!
“Tôi cảnh cáo anh đứng có mà làm loạn, tôi đã từng học Thái cực quyền rồi đấy, tôi sẽ lấy nhu thắng cương quật ngã anh đấy! A!”
Trong nháy mắt, Hứa Mễ Nặc dùng dáng vẻ ngã lộn nhào tiêu chuẩn té ở trên ghế sa lon!
“An tĩnh cho tôi.” Viên Diệp Đình nhức đầu nói.
Anh nhớ lúc anh và Nhược Phồn ở chung với nhau, sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Hứa Mễ Nặc co rúc ở một góc ghế sa lon, dáng dấp của cô vốn là gầy nhỏ, mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh ôm lấy đầu gối, cả người co lại thành một quả bóng.
Đôi mắt màu hổ phách ướt át nhìn chằm chằm vào mình, nhìn linh động lại tràn đầy cảnh giác.
Yếu đuối và kháng cự? Thật đúng là cái nhìn tốt.
Hứa Mễ Nặc chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, da thịt vừa mới tắm xong dù không nhuộm nhưng trắng nõn trong suốt, dưới cổ áo vừa tuột cúc áo, như ẩn như hiện xương quai xanh như ngọc...
Sau đó dưới ánh mắt càng ngày càng thâm thúy của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc từ từ đưa chân ra ——
Đôi chân vô cùng sát phong cảnh mặc chiếc quần âu màu đen của Viên Diệp Đình!
Chiếc quần rộng thùng thình bọc lấy hai chân của Hứa Mễ Nặc, hình tượng không chút thẩm mỹ này hoàn toàn phá hư ý cảnh phụ nữ mặc áo sơ mi của đàn ông.
Hứa Mễ Nặc hất cằm lên: “Nhìn cái gì vậy? Bổn tiểu thư mặc đồ như thế này, là do sợ bị nhìn trộm.”
Viên Diệp Đình kẹp điếu thuốc lá giữa hay ngón tay, vết thương nhỏ do vụ nổ gây ra đã được xử lý đơn giản, không chỉ không làm giảm đi vẻ anh tuấn của anh. Mà vết thương nhỏ này lại càng làm nổi bật lên khí chất của Viên Diệp Đình.
“Nếu tôi muốn nhìn, em có mặc hay không cũng đều giống nhau.”
Câu nói bâng quơ, đã lập tức khiến Hứa Mễ Nặc co mình thành một quả banh!
Á á, cô thật sự cảm thấy lo lắng cho số phận tối nay của mình.
“Báo cáo Diệp thiếu, đã tìm được Tiệp thiếu gia.” Uất Trì đi vào cúi đầu báo cáo.
Hứa Mễ Nặc ngồi ở trên ghế sa lon ngẩng đầu lên, a, đã tìm được mỹ nhân kia chưa?
Kẻ đầu têu âm mưu phá hủy toàn bộ biệt thự Viên gia, hoàn toàn không kiêng kỵ sẽ làm liên lụy đến vô số tân khách, thật sự là thiếu niên kinh vi thiên nhân (*) đó?
(*)Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.