Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 31: Cháu Chính Là Người Của Viên Gia (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Viên lão gia trước mặt cũng nhanh chóng được thuộc hạ đưa đi, bởi vì Hứa Mễ Nặc rời khỏi đám người quá xa, bên chân của cô đang có tiếng giây dẫn cháy kêu xèo xèo!

Cả đầu óc của Hứa Mễ Nặc chợt cứng đờ không thể suy tính được gì, phim điện ảnh 3dmax giống như thật nhất, cũng không thể nào giống 100% với hiện trường vụ nổ được, trong đầu cô chỉ còn lại sự sợ hãi bao trùm!

Hứa Mễ Nặc ngừng thở quay đầu, sau lưng cô chính là quả pháo hoa to lớn, Hứa Mễ Nặc đột nhiên nghĩ tới trước khi Viên Diệp Đình rời đi có nhắc tới pháo bông đã bị trộn lẫn thứ gì đó vào, sau đó ngưng trọng rời đi, hơn nữa phương hướng vừa mới nổ chính vị trí hàng pháo hoa đầu tiên... pháo hoa?!

Mạc Kinh Nhu nói rất đúng, Viên gia là gia tộc đứng trên đỉnh quyền thế, lúc nào cũng bị những âm mưu và giết choc vây quanh, nhưng tại sao đột nhiên mình lại biến thành con tốt thí!

Hứa Mễ Nặc nhất thời cảm thấy ngòi lửa dưới chân như đang thiêu đốt sinh mạng của mình, Hứa Mễ Nặc rất muốn chạy trốn, nhưng hai chân mềm nhũn hoàn toàn không nhúc nhích được!

Đúng lúc ấy thì, Hứa Mễ Nặc nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt khiến người ta liên tưởng tới Medusa trong thần thoại đứng ở bóng cây đối diện, vẻ mặt không cảm xúc của mỹ nhân kia hoàn toàn khác hẳn với những khuôn mặt đang hốt hoảng xung quanh, chẳng qua là đối phương đang nhìn chằm chằm vào Hứa Mễ Nặc.

Đây là ai? Chẳng lẽ là ảo giác?

Không đợi Hứa Mễ Nặc suy tính, đột nhiên một nổ lớn hơn vang lên, Hứa Mễ Nặc chỉ cảm thấy mạng nhỏ của mình sắp đi rồi!

Đột nhiên sau lưng cảm thấy ấm áp, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Mễ Nặc bị một lực lượng không cho phép kháng cự làm ngã nhào!

Hứa Mễ Nặc chỉ thấy pho tượng đá khổng lồ nổ tung rồi bay qua đỉnh đầu của mình, sau đó là ánh lửa ngập trời!

Hứa Mễ Nặc ngẩng đầu lên theo bản năng, bị Viên Diệp Đình ấn đầu xuống, trầm giọng nói: “Nằm im đừng cử động!”

Khoảng khắc khi phát sinh vụ nổ, người kéo mình ngã rồi dùng cả người che chở mình lại là Viên Diệp Đình?

Bộ âu phục phẳng phiu của Viên Diệp Đình hẳn là đã những mảnh vụn trong vụ nổ văng vào gây ra mấy vết xước bẩn, ngay cả mái ngắn cũng hơi xốc xếch.

Nhưng dưới ánh lửa đang không ngừng phập phồng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng càng tỏ ra anh tuấn kiên nghị, giống như chỉ cần ở trong ngực của anh, thế gian không có sự nguy hiểm nào có thể phá vỡ vòng bảo vệ của anh.

“Tại… tại sao anh...” Hứa Mễ Nặc lắp bắp nói, môi cũng đang phát run.

“Tôi đã nói rồi,…” Viên Diệp Đình cúi đầu xuống, cong môi cười, giọng nói trầm thấp không cho phép ai nghi ngờ: “Bảo đảm sẽ bảo vệ em.”

Hứa Mễ Nặc sững sờ, không thể nói vẻ mặt của Viên Diệp Đình rất nghiêm túc, càng không thể nói là lời thề rất trang trọng, nhưng Hứa Mễ Nặc đột nhiên cảm thấy trong lòng như vừa xảy ra một vụ nổ bất ngờ nào đó, tạo ra một lỗ hổng trong lòng cô.

Sau vụ nổ đột ngột đó, tất cả tân khách đều nhanh chóng được đưa đi di tản, toàn bộ Viên trạch hạ lệnh giới nghiêm, ba bước một trạm gác súng thật đạn thật.

Hứa Mễ Nặc nhìn dáng điệu này của Viên thị, mới hiểu ý đồ lấy lý do biết dùng súng để biểu hiện mình đang đá hiếu chiến vừa nãy của mình có bao nhiêu nông cạn, thì ra sự chấn nhiếp thực sự không phải là người người đều chăm chú nhìn mà là ngươi người ở trong đó ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.