Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng nếu ông lão đó không thích mình, vừa nhìn thấy mình đã như làm độc hại trái tim của ông ấy, vừa nghĩ tới chuyện mình về làm cháu dâu đã cảm thấy khung cảnh thê lương trước mắt. Vậy mình sẽ mất đi giá trị lợi dụng với Viên Diệp Đình!
Chuyện tiếp theo, anh ta muốn tìm ai thì mặc kệ, perfect!
Đây chính là kế hoạch mà mình và Mạc Tinh Nhu đã phải vắt óc ra suy nghĩ trong ba ngày vừa rồi! Còn để làm được ba điểm cơ bản kia; lúc cãi nhau phải bùng nổ, bảo đảm thư giãn gân cốt và lưu thông tuần hoàn máu, giữ tinh thần thoải mái thì mới chiến đấu được!
Hứa Mễ Nặc đang rúc cổ tính toán nên cãi nhau như thế nào, đột nhiên xung quanh vang lên tiếng bình luận, đầu nhỏ của Hứa Mễ Nặc chợt bị một cái bóng mờ bao phủ.
Khoảng khắc lúc Hứa Mễ Nặc ngẩng đầu nhìn lên, cô như cảm thấy hô hấp của mình hơi chậm lại, người đàn ông cao lớn đang đứng ở trước mặt cô anh tuấn giống như thiên thần hạ phàm vậy.
Kiểu tóc được cắt tỉa gọn gàng mà không làm mất đi sự thanh lịch của anh như làm nổi bật lên ngũ quan góc cạnh rõ ràng, bộ âu phục đen được cắt may thủ công bao quanh vóc người cao lớn hoàn mỹ của anh, dưới ánh mặt trời chiếc cúc ống tay áo được làm bằng đáobsidian cũng lấp lánh ánh sáng, tản ra vẻ tôn quý mà không ai có thể lơ là được, sừng sững giống như vị quân vương trẻ tuổi đang dõi theo thiên hạ, chói mắt khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng.
Bây giờ, vị quân vương trẻ tuổi đang hơi cau mày, nhìn chằm chằm vào Hứa Mễ Nặc quan sát cô từ trên xuống dưới.
Áo sơ mi nhăn nhúm và váy phồng đang phổ biến khắp đường phố?
Cảm giác tệ đến nỗi Viên Diệp Đình chê bai thu hồi lại bàn tay vừa mới đưa về phía Hứa Mễ Nặc, Viên Diệp Đình nhíu mày lại: “Không phải stylist đã đưa quần áo qua rồi sao?”
Hứa Mễ Nặc thầm khen ngợi mình ở trong lòng, trang phục và đạo cụ cô đang mặc chính là trang phục chiến đấu của cô, ở thời khắc mấu chốt sẽ phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng!
Bước đầu tiên trong ba điểm cơ bản, chính là muốn Viên lão gia nhận định mình là một người dân nghèo xác nghèo xơ đứng ở tầng áp chót của xã hội nếu bước vào Viên thị sẽ làm ô nhiễm Viên thị!
Ha ha ha! Nhưng dưới ánh mắt của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc đặc biệt thành khẩn nói: “Diệp thiếu, quả thực rất xin lỗi, tôi bị dị ứng với lụa.”
Còn có người bị dị ứng với lụa? Viên Diệp Đình khẽ hừ lạnh, Hứa Mễ Nặc lập tức giải thích nói: “Nhưng đây chính là chiếc váy đẹp nhất của tôi!”
Xa xa nghe thấy có tiếng quản gia thông báo, lão gia đến.
Hứa Mễ Nặc vui mừng hớn hở chạy tới: “Hãy xem tôi làm lão gia vui vẻ đây này!”
Hứa Mễ Nặc nhảy nhảy nhót nhót chạy đến, từ xa nhìn lại áo trắng như màu cháo lòng(*), váy phồng màu củ sen, chắc có stylist sửa lại kiểu tóc cho cô, nhìn giống như một đứa con nít đang nhún nhảy... Quả thật cũng không tệ lắm.
(*) Câu gốc ở đây là tiêm trần bất nhiễm, người ta có câu “nhất trần bất nhiễm”làkhông dính một hạt bụi nào thì tiêm trần bất nhiễm là ngược lại.
Viên lão gia mặc trang phục tôn trung sơn được cắt may thủ công xuất hiện ở tầm mắt mọi người.
Gien của người Viên gia đều khiến người ta không thể coi nhẹ được, cho dù lão gia đã qua sáu mươi tuổi, nhưng đôi mắt không đục ngầu như đã già, nụ cười cởi mở và ánh mắt sắc bén có thể nhìn rõ tất cả.