Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 19: Tùy Tiện Cho Mấy Chữ Chúng Ta Đi Lĩnh Chứng Ngay (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lục Anna nhất thời tái nhợt mặt, mặc dù cô ta không phải là dang viện cao cấp nhất Ninh thành, cũng không phải là không có đàn ông theo đuổi, nhưng cô ta chưa từng bị người ta nói ở trước mặt mọi người... nói chân mình bị nấm!

Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô ta hết đỏ rồi lại trắng đổi qua đổi lại, họng của cô ta như bị nghẹn lại không nói ra được lời gì, cuối cùng là chạy mất dạng ở trong tiếng cười rộ của mọi người.

“Không để tôi thất vọng.” Viên Diệp Đình ôm lấy chiếc eo mềm mại của Hứa Mễ Nặc: “Đây mới là có ý thức làm người phụ nữ của Viên Diệp Đình tôi.”

Hứa Mễ Nặc thống khổ che mặt. Trời ạ, tình yêu của mình vẫn còn đang an nghỉ bất tỉnh, mình đã bắt đầu phải đấu với tiểu tam rồi!

Viên Diệp Đình lấy điện thoại di động của Hứa Mễ Nặc ra nhập vào một dãy số: “Cho em ba ngày thông báo với người nhà, sau tôi sẽ đưa em đi gặp ông nội.”

Cuối cùng, Viên Diệp Đình đưa ngón tay về phía cổ áo đang rộng mở của Hứa Mễ Nặc, chậm chạp ưu nhã cài cúc áo cho Hứa Mễ Nặc.

“Còn nữa, em phải nhớ, tôi không thích người khác nhìn thấy đồ của mình, ở trước mặt người đàn ông khác, em phải vĩnh viễn cài chắc cúc áo sơ mi của mình vào.”

――

“Cái gì, em trở thành Bà xã của Viên Diệp Đình?” thiếu chút nữa là Mạc Tinh Nhu ngồi ở đối diện Hứa Mễ Nặc phun đồ uống ra ngoài!

“Nghe nói sau khi gặp ông nội của anh ta là có thể lĩnh chứng.” Hứa Mễ Nặc nằm nhoài cả người ở trên bàn, lấy bản hợp đồng kia che đầu.

Mọi người đều nói hôn nhân là mộ phần tình yêu, tâm tình của Hứa Mễ Nặc khó chịu như bị một khối quan tài đè lên trên đầu vậy!

“Em… em có biết làm vợ của Diệp thiếu, có ý nghĩa như thế nào không?” Mạc Tinh Nhu run rẩy chỉ tay, lắp ba lắp bắp nói.

“Những người phụ nữ như là Lục Anna Sở Thiến Thiến sẽ giống như thiêu thân lao vào lửa người trước gục ngã người sau tiến lên tìm mọi cách chen chân vào cuộc hôn nhân của em, không ngừng bào mòn lòng tin của em về tình yêu. Hơn nữa, còn dùng những lời lẽ chanh chua cay nghiệt tra tấn lòng tự ái của em.”

Hứa Mễ Nặc nắm lấy tay của Mạc Tinh Nhu, Mạc Tinh Nhu không cho rằng cô có thể gả cho Viên Diệp Đình là muốn từ quạ đen bay lên cảnh cao làm phượng hoàng như người khác, mà đứng ở góc độ của cô để nói ra sự thật, khiến cô cảm thấy rất cảm động.

“Hơn nữa, em có biết là một cô gái nhà nghèo đột nhiên bước vào cổng lớn nhà giàu, có nghĩa là sẽ bị tất cả mọi người chĩa mũi dùi về phía mình, những người bên cạnh em sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ khinh thường, chế giễu khiến em cảm thấy thống khổ. Rồi mấy người ở giới thượng lưu sẽ tìm mọi cách làm em cảm thấy lúng túng xấu hổ, rồi còn phải chiến đấu với ánh mắt của bao nhiêu người, đây mới là điều khiến em hao tổn tinh thần nhiều nhất!” Mạc Tinh Nhu tiếp tục tràn đầy nhiệt huyết nói.

Này... em nói chuyện với chị, chị cũng không cần phải phân tích kỹ lắm đâu.

Vừa tưởng tượng đến “Tương lai” mà Mạc Tinh Nhu nói, Hứa Mễ Nặc chợt cảm thấy mây mù giăng kín trước mắt.

“Hơn nữa, em có biết điều kinh khủng nhất là gì không? Viên thị là gia tộc sừng sững suốt mấy trăm năm liền!”

“Em có biết tại sao tiểu thư Nhược Phồn lại thay đổi tình cảm không? Nghe nói năm đó kẻ thù của Viên thị không làm gì được Viên Diệp Đình nên đã trói Nhược Phồn lại. Không biết quá trình bắt cóc xảy ra chuyện gì, là tiểu thư Nhược Phồn bị người ta làm hại trong quá trình bị bắt cóc, hay là trong quá trình bị bắt có đã nảy sinh tình cảm với kẻ đứng đầu bọn bắt cóc, nói tóm lại kết quả cuối cùng là ngay cái đêm đính hôn đó...”