Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 17: Tùy Tiện Cho Mấy Chữ Chúng Ta Đi Lĩnh Chứng Ngay (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng Hứa Mễ Nặc còn chưa kịp tức giận lên án chuyện bị tiền tài làm nhục một cách hoàn mỹ, Viên Diệp Đình đã ung dung lấy một chiếc máy ảnh từ chỗ ngồi ra.

Móa, đây không phải là thần khí máy ảnh mini HD chống sốc dùng để bắt gian của mình hay sao?

Viên Diệp Đình không thích chụp ảnh, nên không có bao nhiêu hứng thú với máy ảnh SLR, nhưng anh tiện tay đặt ra, chiếc máy ảnh SRL hàng fake của Hứa Mễ Nặc lại như biến thành chiếc máy ảnh đắt tiền.

Viên Diệp Đình gõ gõ lên mấy bức ảnh: “Ngoài mấy bức ảnh chụp lần trước ở khách sạn, còn có không ít những tác phẩm khác của Lâm tiểu thư, nếu hải phu nhân nhận được những bức ảnh này.”

Vẻ mặt của Hứa Mễ Nặc như muốn chửi thề!

Trong chiếc SRL lưu giữ biết bao nhiêu chứng cứ bắt gian Hứa Mễ Nặc đã làm trong mấy năm qua. Nếu mấy bức ảnh này bị phơi ra ngoài ánh sáng, vậy Mạc Tinh Nhu sẽ không tránh khỏi cảnh bị đoàn phu nhân chận đường đuổi đánh, hơn nữa rất có thể phải đối mặt với chuyện bị pháp luật truy tố tội lưà gạt!

“Nếu Lâm tiểu thư và người nhà gặp khó khăn, có phải có quan hệ đến Viên thị hay không?” Viên Diệp Đình cười mà như không cười nhìn cô.

“Tình cảm của tôi dành cho Diệp thiếu chan chứa như nước biển ngoài khơi, còn thâm tình hơn so với Kim Liên, không phải là quân thể không lấy chồng đến chết mới ngừng, Diệp thiếu tùy tiện cho mấy chữ chúng ta đi lĩnh chứng ngay!” trong nháy mắt, Hứa Mễ Nặc ôm lấy cánh tay của Viên Diệp Đình.

Không biết tại sao lúc vật nhỏ kề cận mình giống như cún con chạy quanh, không những không khiến mình chán ghét, lại còn khiến cho tâm tình của Viên Diệp Đình trở nên tốt hơn.

Viên Diệp Đình gần như muốn đưa tay ra sờ loạn đầu nhỏ xù xù lông của cô.

Nhưng còn không chờ Viên Diệp Đình vươn tay ra, đột nhiên truyền tới một giọng nói mềm mại tràn đầy kinh ngạc và vui mừng: “Đây không phải là Diệp thiếu sao?”

Vừa nghe thấy có người tới, phản ứng đầu tiên của Hứa Mễ Nặc là lập tức nhanh như chớp bổ nhào ra ngoài, cả người dán vào trên tường lần nữa.

Cô gái tràn đầy ngạc nhiên kia đã nhanh nhẹn đi đến trước mặt bọn họ, ngượng ngùng mà mong đợi nói: “Tôi có thể ngồi xuống không?”

Viên Diệp Đình hơi cau mày, Hứa Mễ Nặc bên cạnh si ngốc gật đầu với người đẹp!

Lục Anna cũng được coi là một trong những tiểu thư được người ta tranh nhau truy đổi ở Ninh thành, là chị em gái với Sở Thiến Thiến.

Vì vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mễ Nặc, ánh mắt của cô ta hơi kỳ quái, nhưng nhìn Hứa Mễ Nặc mặc áo sơ mi trắng giá rẻ tóc tai buộc loạn lung tung, hơn nữa Hứa Mễ Nặc còn liều mạng cúi đầu hận không thể khiến mình biến mất, Anna liền không coi Hứa Mễ Nặc ra gì, toàn bộ trong mắt cô ta đều là Diệp thiếu anh tuấn tôn quý bất phàm.

Sau khi Lục Anna ngồi xuống, cô ta lả lướt gọi ly cà phê cho Viên Diệp Đình.

Rồi nhanh chóng phát triển đến mức đẩy ly cà phê đến trước mặt Viên Diệp Đình, lúc đẩy còn lơ đãng lướt qua ngón tay của anh, phối hợp với động tác làm lộ xương quai xanh của mình ra...

Cô ta như hận không thể đưa ra một bản ghi chép đến làm nổi bật khí chất thanh thuần trái tim nhân ái vóc dáng quyến rũ của mình, hơn nữa còn cố thể hiện khí chất u buồn, rồi thao thao bất tuyệt mình ái mộ kính ngưỡng Diệp thiếu như thế nào!

Viên Diệp Đình thiếu kiên nhẫn nhìn về phía Lục Anna, vật nhỏ vừa mới ký xong đã có con ruồi nào đó nhào vào, tựa như trời cao đã sắp xếp trước vậy.