Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 128: Tôi Đã Nói Sẽ Bảo Vệ Cô (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sở Thiến Thiến bị chuyển biến đột ngột này làm cho kinh ngạc đứng đờ người ra.

Lúc cô ta kịp phản ứng, quản gia Chu đã chạy tới trước mặt cô ta làm bộ tiễn khách.

Sở Thiến Thiến cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô ta làm thế này là vì ai, mọi người ở đây đúng là không phân biệt nổi tốt xấu.

Thế là cô ta ngúng nguẩy, kiêu ngạo rời khỏi nhà họ Viên.

Những người còn lại, không cảm thấy trước và sau khi Sở Thiến Thiến rời đi có gì khác nhau, cô ta vốn chỉ là râu ria.

Mà nhân vật chính của sự việc Hứa Mễ Nặc thì vẫn mờ mịt.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô trơ mắt nhìn đám người hầu quét dọn hiện trường, Viên Diệp Đình buông cô ra, đi qua nhặt Di Ái Chi Tâm lên, bỏ vào túi, đi lên lầu.

Ông cụ Viên cũng không nói thêm gì, chỉ mang theo Ninh Tiệp mặt không đổi bên cạnh đi vào thư phòng.

Còn lại mỗi Hứa Mễ Nặc đứng giữa đống lộn xộn.

Đây là có tội, sao lại là hiểu lầm?

Đứng nguyên tại chỗ sửng sốt rất lâu, trong lúc đó, còn bị người hầu quét dọn cẩn thận mời qua một bên ngồi.

Đầu óc Hứa Mễ Nặc rối rắm, cô đang ở trong động yêu quái hả, tại sao mỗi người ở đây đều kỳ lạ như thế.

Nhớ tới quyền giải thích chuyện này, hẳn là ở chỗ Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc không đoái hoài tới xâu hổ hay gì khác, chạy thẳng lên lầu.

Cuối cùng cũng tìm được Viên Diệp Đình ở phòng của bà nội.

Nhìn thấy anh đặt Di Ái Chi Tâm lại chỗ cũ, Hữa Mễ Nặc hơi hổ thẹn.

Nhưng cô vẫn không nhịn được tò mò, hỏi:“Tại sao vừa nãy anh lại bảo vệ tôi?”

Viên Diệp Đình im lặng hồi lâu, vẫn không nói gì.

Lâu đến nỗi Hứa Mễ Nặc cho rằng anh sẽ không trả lời, anh mới chậm rãi nói: “Tôi nhớ mình đã từng nói, sẽ bảo vệ cô.”

Mặc dù một câu không có mấy chữ, nhưng nói xong, Viền Diệp Đình liền quay người đi.

Hứa Mễ Nặc cảm động không biết nên làm sao mới tốt.

Cô ngồi xổm trước di ảnh của bà Viên, ngốc nghếch hỏi:“Bà ơi, vừa nãy bà có nghe thấy anh ấy nói gì không? Anh ấy nói muốn bảo vệ cháu? Cháu cảm thấy thật kì lạ, rõ ràng cháu làm chuyện có lỗi, vì sao ông và anh ấy đều không trách cháu, ngược lại còn bảo vệ cháu. Có người như vậy sao? Đối với chuyện này mặc kệ đúng sai che chở cháu. Mặc dù cháu cảm thấy không chân thực, nhưng vẫn rất hạnh phúc.”

Hứa Mễ Nặc không ngừng huyên thuyên rất lâu trước di ảnh của bà Viên.

Lâu đến nỗi khi Viên Diệp Đình trở lại tìm cô, cô không phát hiện ra.

Viên Diệp Đình thấy Hứa Mễ Nặc ngồi dưới đất, tự mình nói chuyện trên trời dưới đất với bà, hơi bật cười, nha đầu ngốc này, sao có thể trộm đồ được chứ? Chắc là nhất thời quên trả về.

Mặc dù Viên Diệp Đình cố tìm lý do cho Hứa Mễ Nặc, cũng cảm thấy vô cùng gượng ép, nhưng anh nguyện ý tin tưởng, Hứa Mễ Nặc không có ý xấu.

Về sau nghĩ như vậy, anh cảm thấy cách giải thích trước đó rất hợp lý!

Đầu óc Hứa Mễ Nặc không được tốt, chắc là đang trò chuyện với bà nội, lấy Di Ái Chi Tâm ra nhìn, sao đó gặp phải chuyện gì, thuận tay nhét vào trong túi, chuyện này quả thực rất bình thường đúng không?

Được rồi, không thể không nói, công lực tưởng tượng của Viên Diệp Đình dưới sự ảnh hưởng của Hứa Mễ Nặc càng ngày càng lệch lạc.

Lúc anh nói lý do này cho ông cụ, không ngờ ông cụ cũng đồng ý.

Còn vỗ vai Viên Diệp Đình nói:“Con bé Tiểu Nặc này, mọi thứ đều tốt, chỉ là không thông minh, mai sau con của hai đứa nhất định phải giống cháu đấy.”