Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 104: Quần Áo Của Tôi! (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cái ly trong tay Hứa Mễ Nặc hoàn toàn không có cách nào duy trì thăng bằng, cứ thế hoa lệ bay ra ngoài.

Nước trà nóng hổi do sức hút của trái đất cùng đủ loại lực tác động khác, nói chung là phi thẳng về phía Viên Diệp Đình.

Mắt thấy Viên Diệp Đình không kịp tránh, phản ứng của Hứa Mễ Nặc rất nhanh nhạy.

Nhanh như tia chớp, cô đặt cái khay trong tay xuống, nhào tới, một tay đẩy Viên Diệp Đình ra. Viên Diệp Đình bị cô dùng sức đẩy, va mạnh vào góc bàn làm việc, anh rên lên một tiếng, hiển nhiên vô cùng đau đớn.

Bên kia Hứa Mễ Nặc cũng không khá hơn, vì cứu Viên Diệp Đình, tay cô bị nước trà nóng hổi đổ vào, trên cánh tay trắng như tuyết nổi lên một mảng đỏ ửng.

Thảm nhất chính là đống tài liệu trên bàn, đang xếp ngay ngắn chờ Viên Diệp Đình phê duyệt ký tên, lại gặp phải tai họa bất ngờ, thương tích đầy mình.

Sau màn hỗn loạn, Hứa Mễ Nặc đứng đó, ôm cánh tay, hoàn toàn không biết nên phản ứng sao.

Xong rồi xong rồi, cô nghĩ, thành công không đủ bại sự có thừa, nhiều tài liệu bị cô làm ướt như vậy, chắc là Viên Diệp Đình sẽ chỉ vào mũi cô mắng té tát.

Hứa Mễ Nặc ngơ ngác đứng sững, chờ Viên Diệp Đình nổi cơn, hoàn toàn quên mất chạy trốn.

Viên Diệp Đình cố nén nỗi đau khi va vào bàn, thấy đống hỗn độn trên bàn, cũng bó tay.

May mà máy tính không đặt ở đó, Viên Diệp Đình thấy hơi may mắn.

Đến khi anh nhìn thấy Hứa Mễ Nặc, trong lòng giận dữ, sải bước đi về phía cô.

Hứa Mễ Nặc vừa nhìn thấy Viên Diệp Đình xanh mặt đi về phía cô, biết tình hình không ổn.

“Không được đánh vào mặt! Shhh, đau quá!” Hứa Mễ Nặc giơ tay muốn bảo vệ đầu, nhưng lơ đãng chạm vào vết bỏng trên tay, không nhịn được kêu đau.

Lúc này Viên Diệp Đình đã đi tới trước mặt cô, kéo tay cô nhìn, càng giận không có chỗ phát tiết! Người phụ nữ đến làm xiếc hả? Bị thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn còn đứng ngây ra đây!

Viên Diệp Đình không nói một lời kéo Hứa Mễ Nặc đi đến nhà vệ sinh.

Tuy hơi muộn như xử lý khẩn cấp vẫn cần thiết. Viên Diệp Đình cầm cánh tay bị thương của Hứa Mễ Nặc dí vào nước lạnh.

Bị nước lạnh kích thích, Hứa Mễ Nặc nổi da gà: “Đau quá a, đừng ngâm nữa! trở về tôi bôi thuốc là được rồi!” Hứa Mễ Nặc nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa nước mắt nước mũi tùm lum.

“Không được, nhỡ nhiễm trùng thì sao!” Viên Diệp Đình rõ ràng không tin chỉ số thông minh của Hứa Mễ Nặc, việc này không có nhân nhượng: “Cô không được tùy tiện động đậy, để lát nữa bác sĩ đến xử lý.”

“Vết thương bé xíu thế đâu cần làm phiền đến bác sĩ chứ!” Hứa Mễ Nặc vẫn muốn giãy dụa.

Viên Diệp Đình hung hăng trợn mắt nhìn cô: “Vết thương nhỏ? Bị bỏng thành như vậy mà còn bảo nhỏ?”

Tay bị Viên Diệp Đình siết chặt, Hứa Mễ Nặc không thể giãy ra, không thể làm gì khác hơn là tùy anh.

Đến khi ngâm xong, cánh tay cô đã chết lặng, có đau hay không cũng chẳng cảm giác gì nữa.

Lúc này, Hứa Mễ Nặc được đưa về phòng, vừa mới ngồi chưa ấm mông, bác sĩ gia đình đã chạy tới.

Hứa Mễ Nặc sợ hãi với tốc độ của bác sĩ, bác sĩ lại mệt đến nỗi mất nửa cái mạng.

Viên thiếu ra lệnh một tiếng, anh ta liền từ bàn mổ phi tới, còn tưởng rằng Viên lão gia tử xảy ra điều gì, vừa nhìn, hóa ra chỉ là bị bỏng tay!

Bác sĩ đầy oán niệm nhìn vết thương của Hứa Mễ Nặc.