Đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, Vân Dật Bạch cũng không ra tay với cậu ta.
Song Tông Chính cũng không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, cậu ta tức giận nói, "Cậu có còn lương tâm nữa hay không? Cậu thật sự muốn hại chết cô ấy mới chịu bỏ qua sao?"
Giữ chặt cánh tay cậu ta, Vân Dật Bạch mím chặt môi, "Mặc kệ tớ!" Đưa tay nhận quần áo Lăng Thiếu Dương mang đến từ ngoài xe mặc vào. Anh xoay người đưa mắt nhìn về phía cửa phòng cấp cứu không muốn nói chuyện nữa.
Tông Chính còn muốn lên tiếng, lại bị Văn Thiếu Giác cản lại. Im lặng lắc đầu, anh thấp giọng nói, "Dật Bạch làm việc ắt có chừng mực!"
"Nhưng không thể lấy tính mạng của người khác ra để đùa giỡn như vậy được!" Điều này Tông Chính không thể lý giải được, cũng không thể chịu được. Dật Bạch tự ý quyết định.
"Đây là chuyện ngoài ý muốn!" Anh tin rằng bạn tốt của anh sẽ không vì niềm vui nhất thời mà để chuyện thành ra như vậy. Nhất là, hiện tại anh có thể nhìn ra được, trong lòng Vân Dật Bạch cũng không tốt hơn bọn họ.
"Ngoài ý muốn? Thiếu Giác cậu đừng có nói cậu chưa từng nghĩ đến. Nhà của cậu ta là nơi ai cũng có thể ra vào hay sao? Không có sự sắp xếp của cậu ta thì ai có thể vào được cơ chứ?" Tông Chính lạnh giọng giễu cợt.
Đây chính là một nghi vấn. Khu nhà của Dật Bạch, mỗi một căn đều được gắn máy giám sát, các hộ gia đình sống ở đấy đều được nhận biết. Không phải là người ở đó, căn bản là không thể vào được. Đúng vậy đây chính là điểm đáng ngờ.
Văn Thiếu Giác nhíu mày, "Điều này cũng không thể nói lên cái gì!"
"Còn cần phải thế nào nữa? Như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao?" Tông Chính vẫn chưa nguôi giận nói.
"Tông Chính, cậu quen Dật Bạch được bao lâu rồi? Cậu ta là hạng người gì chẳng lẽ cậu không biết sao?" Lăng Thiếu Dương đứng ra xen vào. "Các cậu quen biết cậu ấy cũng hơn hai mươi năm, đã khi nào thấy Dật Bạch lấy tính mạng người khác ra để chơi đùa chưa? Cậu đừng để tức giận làm cho mất khôn. Dật Bạch sẽ không để cho Thi Tĩnh gặp chuyện gì bất chắc đâu!" Có thể người khác không hiểu, nhưng anh lại hiểu rất rõ chuyện này. Tuy rằng Dật Bạch luôn luôn phủ nhận, nhưng giữa bọn họ chắc chắn đã có chút thay đổi.
Nghe vậy, nhất thời Tông Chính cũng đã bình tĩnh lại. Sửa sang lại y phục của mình một chút, anh nhắc nhở bản thân phải thật tỉnh táo. Cảm giác này thật kỳ lạ, mỗi lần có chuyện liên quan đến Thi Tĩnh, Tông Chính đều cảm thấy tim mình bị đốt cháy kịch liệt. Trái tim nóng nảy khiến anh không còn là chính mình.
Vì sao anh lại có cảm giác này? Vì sao Thi Tĩnh có thể tác động vào tim anh? Anh khẳng định là trước đó bọn họ chưa từng quen biết nhau, cũng chưa từng gặp qua. Vậy thì vì sao? Sao tim anh lại có cảm giác như vậy?
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Lộ Dịch Nhiên một thân áo trắng dài xuất hiện trước mắt mọi người, bỏ khẩu trang xuống anh hơi hơi nhếch môi, "Không có gì nghiêm trọng, con dao rất ngắn cũng không đâm vào tim, chẳng qua là do thời gian mất máu quá lâu nên cô ấy mới hôn mê lâu như vậy. Chỉ cần truyền máu là không có chuyện gì nữa." Anh nói với Vân Dật Bạch.
Cửa phía sau mở ra, y tá đẩy giường bệnh của Thi Tĩnh ra. Tông Chính vội vàng xông lên trước, bám theo giường bệnh cùng rời đi.
Vân Dật Bạch cũng không đi theo. Khí lạnh toàn thân không vì nghe tin Thi Tĩnh bình an mà thu lại, ngược lại lại giảm đi mấy phần.
Văn Thiếu Giác và Lăng Thiếu Dương không khỏi nhìn nhau, trong mắt hai người đều đã có được đáp án.
Sự việc quả nhiên không đơn giản như vậy! Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, cậu ta đã bị tính kế.
"Cảnh sát đang chờ để lấy khẩu cung!" Văn Thiếu Giác đi đến bên cạnh Vân Dật Bạch nhẹ giọng nói.
Vân Dật Bạch hơi quay đầy xoay người đi về hướng cửa cũng không vào phòng bệnh xem Thi Tĩnh.
Vừa ra tới cửa bệnh viện, ánh đèn flash ba ba ba chớp liên tục.
"Vân tổng, trong nhà anh có trộm là chuyện ngoài ý muốn phải không?"
"Vân tổng, cô gái bị thương đó có phải là vị tiểu thư đến dự tiệc với anh bữa trước không?"
"Vân tổng, trong nhà anh có trộm có phải do anh đắc tội với nhiều người trên thương trường không?"
"Vân tổng..."
Ký giả ùn ùn kéo đến hỏi chuyện liên quan đến vụ việc, Vân Dật Bạch trước sau đều không nói một câu, trong đầu anh nhanh chóng tổng hợp lại những điểm đáng ngờ.
Quá đột ngột, cũng quá kỳ lạ!
Khẩu cung của tổng giám đốc Vân thị. Không ngoài dự định là do Đường Vĩ đảm nhận. Ngồi đối diện Vân Dật Bạch anh hì hì cười nhạt, "Gần đây anh tới đây hình như tương đối nhiều!"
"Sợ cậu không có việc gì để làm, cho cậu có việc để làm thôi! Bắt đầu đi!" Vân Dật Bạch không nói lời thừa.
"Được!"
Đợi tới khi Vân Dật Bạch ra khỏi cục cảnh sát thì gặp phải một người không nên xuất hiện ở đấy.
"Mẹ?" Anh nhíu mày tiến lên cầm tay mẹ, đôi mắt âm trầm hung hăng quét về phía Dương Chi La đứng bên cạnh mẹ.
Thân mình co rúm lại, Dương Chi La dịu dàng nói, "Là mẹ Vân khăng khăng muốn đến đây!"
Thu hồi ánh mắt, Vân Dật Bạch dìu mẹ lên xe, lúc này anh mới lên tiếng, "Mẹ, con không sao, mẹ không cần đích thân đến đây làm gì!"
"Nếu không phải mẹ nghe người khác nói, thì con sẽ nói cho mẹ biết hay sao?" Mẹ Vân hiểu rất rõ con trai bà.
Sẽ không...
Vân Dật Bạch mím môi không nói. "Con không sao!" Người gặp chuyện bây giờ vẫn đang trong bệnh viện.
"Mỗi lần không phải con đều nói vậy sao? Không phải chuyện của Dật Thanh con cũng nói với mẹ như vậy sao? Sau đó thì sao, con đã làm cái gì? Chuyện lần này lớn như vậy. Nếu không phải được giới truyền thông đưa tin, liệu con sẽ nói cho mẹ biết sao?" Mẹ Vân tức giận nói, một tay giữ chặt lấy tay con trai sống chết cũng không chịu buông ra.
"Đây là hai chuyện khác nhau!" Vân Dật Bạch thấp giọng nói, ánh mắt chợt lóe, giống như vừa phát hiện ra điều gì. Anh thản nhiên nói, "Chuyện của Dật Thanh cũng đã qua lâu rồi!"
"Đã qua rồi! Thế nhưng hiện tại con lại cùng cô ta dây dưa ở cùng một chỗ!" Mẹ Vân bực mình nói, "Cái chết của Dật Thanh vẫn không thể khiến con để tâm sao? Cô ta hại chết Dật Thanh không thành, chẳng lẽ còn muốn hại chết con sao?" Bà tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"Bắt đầu từ hôm nay con hãy chuyển về nhà cũ, mẹ không cho phép con có bất kỳ liên hệ gì với Thi Tĩnh!" Mẹ Vân tự phụ nói.
Bà muốn phòng ngừa mọi khả năng những người ở xung quanh có thể làm hại đến con mình.
"Mẹ, đây là chuyện ngoài ý muốn!"
"Cái gì mà ngoài ý muốn? Nếu như hôm nay người ở trong nhà là con, vậy không phải con..."
"Cho nên, hẳn là mẹ nên cảm ơn Thi Tĩnh, là cô ấy đã thay con của mẹ chịu cái tai họa này!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.
Mẹ Vân nhất thời á khẩu không nói được gì. Bà không tìm được lời nào có thể đáp lại câu nói của con trai.
Mẹ Vân trầm mặc khiến Vân Dật Bạch thở dài, "Không nói nữa, con sẽ đưa mẹ về!" Nói xong, anh đánh tay lái thẳng phía nhà cũ mà chạy tới.
"Con muốn đến bệnh viện sao?" Mẹ Vân bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Vâng!"
"Mẹ cũng muốn đến xem Thi tiểu thư được chứ, dù sao theo lời con nói không phải cô ấy cũng đã cứu con một mạng sao?"
"Hôm nay cũng muộn rồi. Trở về thôi!" Vân Dật Bạch cự tuyệt đề nghị của mẹ. Trong xe lúc này liền rơi vào trầm mặc.
Vân Dật Bạch bỗng nhiên mở miệng, "Mẹ, mẹ đã nhớ lại tất cả rồi sao?!"
Vẻ mặt mẹ Vân ngẩn ra, hơi gật đầu cẩn thận đánh giá sắc mặt con trai, "Con, không phải là đang tức giận chứ?!" Nhớ tới lúc đó cũng thật trùng hợp, việc nhớ lại khoảng thời gian ba năm đó đối với cuộc sống của bà như có thêm một nhận thức mới, nhất là sau khi bà biết thân phận của Thi Tĩnh, bà cảm thấy, con trai cả và Thi Tĩnh có điều gì đó mập mờ. Bởi vậy bà mới không quá do dự mà chặt đứt quan hệ giữa Thi Tĩnh và con cả.
"Không đâu!" Mẹ Vân khỏe mạnh là chuyện khiến anh vui vẻ nhất, bất quá vào lúc này, anh bỗng nhiên cảm thấy không biết đây là may mắn hay bất hạnh. Anh nghĩ cần phải nói chuyện với Thiếu Giác một chút.
Lúc này Dương Chi La lại giống như một kẻ không tồn tại, lẳng lặng không hề mở miệng. Bỗng dưng, ánh mắt cô đối diện với Vân Dật Bạch qua gương trong xe, vì sợ mà khẽ run, cô lộ ra chút ý cười. Lại bị anh né tránh.
Bởi vì Vân Dật Bạch rời khỏi bệnh viện, các phóng viên cũng chỉ còn tụm năm tụm ba vài người. Đi vào từ cửa sau của bệnh viện, Vân Dật Bạch đến phòng bệnh tạm thời của Thi Tĩnh. Không báo tin cho bất kỳ ai biết tình hình cụ thể, cùng ba người Tông Chính, Văn Thiếu Giác, Lộ Dịch Nhiên đem Thi Tĩnh rời khỏi bệnh viện.
Không có nơi nào an toàn hơn so với trong nhà của Văn Thiếu Giác.
Ở một căn phòng trong biệt thự của Văn Thiếu Giác. Mỗi một chỗ trong sân nhìn như bình thường nhưng đều tồn tại nguy hiểm có thể chết người. Đã từng là một kẻ càn quét trong giới hắc đạo nay Văn Thiếu Giác lại mở một công ty bảo vệ cùng với tình báo xã hội. Anh cũng không hy vọng có một ngày nhìn thấy có một người anh không thích tồn tại trong phạm vi nhà anh. Bởi vậy, cách một thời gian anh thường đem mọi thứ trong nhà dọn sạch loại ra ngoài một đám không thuộc về căn nhà.
Tắt các cơ quan trong sân, Văn Thiếu Giác dẫn người đi vào. Trong lòng có hơi bất mãn, "Vì sao lại đến nhà mình?"
"Nhà cậu là an toàn nhất!" Vân Dật Bạch cũng không quay lại nói. Anh rốt cuộc vẫn không nghĩ được nơi nào có thể an toàn hơn so với nhà của Thiếu Giác.
"Mục tiêu của bọn họ là cậu, cậu đem cô ấy để ở đây làm gì?" Văn Thiếu Giác bất đắc dĩ nói, "Cậu càng phải để ý đến an toàn của cậu chứ!"
Ý bảo Lộ Dịch Nhiên kiểm tra tình trạng của Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch hơi gật đầu, "Cho cậu một vụ làm ăn. Có muốn hay không?"
"Tiền ai lại không thích?" Văn Thiếu Giác nhún nhún vai chuyển hướng sang thư phòng, nói chuyện làm ăn thôi.
Trở tay đóng cửa thư phòng, bộ dáng ung dung thoải mái của Văn Thiếu Giác bỗng nhiên trở lên nghiêm túc, "Cần mình làm cái gì?" Giọng anh lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
"Sai người bảo vệ mẹ mình." Vân Dật Bạch đưa ra yêu cầu của mình. Sau đó đột nhiên trầm mặc. Khắp người tỏa ra lệ khí.
Sau hồi lâu trầm mặc, Vân Dật Bạch thấp giọng nói, "Thiếu Giác."
Văn Thiếu Giác nâng mi, nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
"Nếu có một ngày, cậu phát hiện câu chuyện mà cậu luôn luôn tin không giống với suy nghĩ của cậu, cậu sẽ làm như thế nào?" Vân Dật Bạch hỏi.
"Điều tra rõ ràng!" Văn Thiếu Giác không chút do dự nói, "Ngay khi bắt đầu nghi ngờ, có thể sẽ không giống với trước kia, so với rối rắm như vậy, không bằng điều tra rõ ràng. Dù là kết quả thế nào mình đều có thể chấp nhận."
"Là như vậy phải không?" Vân Dật Bạch bỗng nhiên có phần thông suốt.
"Đúng!" Văn Thiếu Giác cảm thấy có chỗ là lạ, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Không nhanh không chậm ngẩng đầu, đáy mắt Vân Dật Bạch là một mảnh hờ hững.
"Cái chết của Dật Thanh, không phải ngoài ý muốn!"
Ra sức hít vào một hơi. Văn Thiếu Giác trừng lớn mắt, "Làm sao cậu biết?"
"Gần đây mình nghe được một việc! Tìm người kiểm tra lại. Mình phát hiện, người lái xe năm đó hại chết Dật Thanh. Ở tù không đến một tháng thì bất ngờ tử vong!"
Cau chặt đôi mày rậm, Văn Thiếu Giác không nói được gì. Cũng không cần phải nói cái gì.
Thật trùng hợp.
Quá trùng hợp, hay là cố ý!