Không biết Vân Dật Bạch đã nói gì cùng bố, Thi Tĩnh chỉ thấy bóng lưng hài lòng rời đi của ông, nhất thời lại quên không hỏi, bây giờ ba đang sống ở đâu!
"Lên xe!" Trên ghế lái Vân Dật Bạch lạnh lùng liếc nhìn Thi Tĩnh đứng bên ngoài cửa xe.
Luống cuống tay chân leo lên xe, Thi Tĩnh cẩn trọng ngồi tại chỗ không dám thở mạnh. Thỉnh thoảng lại nhìn mẹ Vân ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Mỗi lần như vậy lại chạm phải ánh mắt đang nhìn mình của mẹ Vân.
Xe cứ trầm mặc như vậy đến khi về đến Vân gia. Vì mẹ nên công việc sáng nay đều phải tạm ngừng, sau khi đưa người về nhà Vân Dật Bạch liền trực tiếp đến công ty.
Đối mặt với vẻ bình thản của mẹ Vân, Thi Tĩnh thấy luống cuống tay chân. Nhất thời cô không biết mình nên làm gì.
"Thi tiểu thư!" Giọng nói ôn hòa khiến Thi Tĩnh phục hồi lại tinh thần từ mạch suy nghĩ.
Cô vội vàng nói, "Mẹ... À, phu nhân, có chuyện gì vậy?"
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?" Hôm nay bà thấy được quan hệ thân mật cùng cử chỉ mờ ám của con cả và cô Thi Tĩnh này.
Sau khi trở về từ bệnh viện, bà liền hỏi bác Hoàng mục đích Thi Tĩnh ở lại Vân gia. Bác Hoàng trả lời một cách mập mờ khiến bà càng thêm nghi ngờ. Hiện tại bà muốn nói chuyện với Thi Tĩnh.
"Dĩ nhiên là được!" Thi Tĩnh vội nói.
"Vậy, ra vườn hoa được chứ!" Dứt lời, không đợi Thi Tĩnh phản ứng, mẹ Vân đã xoay người rời đi. Thi Tĩnh vội vàng đuổi theo.
Đi tới trong hoa viên, Thi Tĩnh không khỏi có chút ngơ ngẩn, lần trước cũng tại đây cô còn cùng mẹ Vân tâm sự nói chuyện phiếm. Vậy mà bây giờ, lại giống như ... đàm phán!
Bất kể là trước hay sau khi mắc bệnh, cử chỉ của mẹ Vân đều rất tao nhã. Động tác từ tốn không vội, không để cho người khác cảm thấy nôn nóng, nhưng cũng không để cho người ta cảm thấy chậm chạp. Để có được phong thái như vậy không phải chỉ trong một sớm một chiều có thể học được.
Ưu nhã nhấp một ngụm trà hoa, lúc này mẹ Vân mới lên tiếng, "Thi tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng. Xin hỏi quan hệ giữa cô và Dật Bạch là thế nào?"
Thi Tĩnh hơi ngạc nhiên nhìn mẹ Vân, tại sao bà lại hỏi vấn đề kỳ lạ như vậy? Quan hệ giữa cô và Vân Dật Bạch dễ khiến người ta hiểu nhầm sao? Không phải chỉ là quan hệ giữa chủ cũ và nhân viên tạm thời thôi sao?
Thi Tĩnh vội nói, "Phu nhân, bà hiểu nhầm rồi, tôi và đại thiếu gia không có quan hệ gì!"
"Thi tiểu thư, cô không cần giấu giếm, tôi nhìn ra được! Điều này cũng rất bình thường!" Thi Tĩnh có ý đối với con trai bà, đó là điều rất bình thường.
Con trai bà mọi mặt đều tương đối xuất sắc. Thu hút phụ nữ cũng là chuyện bình thường. Bà coi Thi Tĩnh và những người phụ nữ khác đều như nhau.
"Không phải là giấu giếm. Thật đấy, tôi và Vân Dật Bạch không có quan hệ như phu nhân nghĩ!" Rốt cuộc là sai lầm ở đâu. Tại sao mẹ Vân lại cho rằng cô và Vân Dật Bạch có quan hệ đó?
"Trong lòng tôi nghĩ sao? Thi tiểu thư, nếu không có, vậy làm sao cô biết ta muốn nói tới quan hệ như thế nào?" Mẹ Vân nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Thi Tĩnh lặng đi. Cô sợ vừa rồi mình đã nói sai, khiến trong lòng mẹ Vân không thoải mái, Vân Dật Bạch sẽ lại nổi giận.
"Chỉ là, những thứ này đều không quan trọng! Thi tiểu thư, điều tôi muốn nói với cô chính là, người làm trong nhà đều đã đủ, tôi thấy cô còn trẻ như vậy, nên tìm một công việc tốt mà làm. Hãy để cuộc sống của mình càng thêm phong phú!"
"Cám ơn phu nhân đã quan tâm!" Trừ nói vậy, Thi Tĩnh không biết nên nói gì cho phải.
"Đợi lát nữa tới chỗ bác Hoàng lấy tiền. Vân gia về sau sẽ không làm phiền Thi tiểu thư nữa!" Mẹ Vân nói ra những lời này rất nhu hòa nhưng cũng rất thẳng thắn. Một lời nói đơn giản, nói đúng thì Thi Tĩnh bị bà đuổi đi.