Thi Tĩnh không biết
rốt cuộc Vân Dật Bạch có bao nhiêu công việc. Nhưng từ sáng đến giờ, cô
thấy anh không ngừng nói chuyện điện thoại, cô có thể hiểu được cuộc
sống thường ngày của người đàn ông này diễn ra với tiết tấu nhanh
Vừa biết được lịch trình buổi chiều của anh, thì anh đã muốn ra ngoài. Nhanh tay giữ lấy áo anh, Thi Tĩnh thở hổn hển nhìn anh.
"Thế nào?" Vân Dật Bạch quay đầu lại. Hiện tại, anh muốn xuống chi nhánh
công ty để xem xét tình hình, nếu bữa trưa đi thì nhất định sẽ về kịp
bữa tối.
"Mười hai giờ là thời gian ăn trưa, bên kia nói tạm thời có chuyện nên hủy bỏ! Anh không cần phải đi nữa!" Thi Tĩnh thở hổn hển
nói không lưu loát toàn bộ sự việc.
"Tôi biết rồi. Chuyến đi
chiều nay là để xử lý nốt một việc. Đợi khi về tôi sẽ xem!" Anh cũng
không vì cô bị thương mà để cô lười biếng.
Thi Tĩnh nghe vậy trợn to hai mắt, "Anh thật tàn nhẫn!"
"Hả?"
"Anh ngược đãi người bệnh!" Cô giơ cánh tay bị thương lên trước mặt anh, "Tôi là người bệnh, anh ngược đãi tôi như vậy sao??!"
Lạnh nhạt nhìn cánh tay cuốn băng trắng, Vân Dật Bạch đen mặt "Tay kia không dùng được sao? Tôi không đưa cô tới đây để chơi!" Mặc dù cô chẳng giúp
được gì.
"Là tự anh đưa tôi tới!" Thi Tĩnh hờn dỗi nhẹ nói, "Tôi còn không được bồi thường lao động!"
"Không được bồi thường sao?" Anh nhìn thoáng qua căn phòng tổng thống
Thi Tĩnh im lặng, được rồi, cũng không phải không có.
"Vậy anh cũng phải xem tôi có làm được không chứ! Một tay thì sao làm được!"
"Thế nên tôi mới cho cô đi theo để quan sát." Loại công việc này mười phút là đủ rồi.
“Tôi... ...”
“Buông tay.”
“Không được, tôi đã xem hết rồi, anh muốn gì hỏi tôi là được!” Tay trái thì viết kiểu gì chứ? Không làm. Cô trình bày rất tốt.
Nhìn kĩ cô một lát, Vân Dật Bạch mím môi, "Vậy đi cùng tôi!"
Tổng giám đốc đích thân xuống khiến nhân viên ở chi nhánh công ty lo lắng.
Mà Vân Dật Bạch tới, không khí trở nên căng thẳng, thậm chí có chút hà
khắc
"Phó tổng Lưu, nghe nói công ty Cao Điều muốn mời ông qua
hợp tác. Ông có gì không hài lòng với mức lương của công ty không?" Vân
Dật Bạch nhìn phó tổng trước mặt. Liếc nhìn đơn từ chức trên bàn.
Phó tổng cười khan "Tổng giám đốc, cậu cũng biết, nhà tôi còn nhiều người
phải nuôi, mà tôi cũng muốn phát triển tốt hơn. Cậu có thể... "
Vân Dật Bạch gõ hai ngón tay lên mặt bàn, khẽ gật đầu, "Đây là điều tất nhiên, tôi sẽ không để nhân viên của mình chết đói!"
"Vậy cậu xem, đơn từ chức này... "
“Phó tổng Lưu, ông làm ở đây bao lâu rồi?”
"Được mười năm!"
"Đã vậy, ông cũng được coi là một trong những người đã chứng kiến sự trưởng thành của công ty."
"Cái này, tôi không dám nhận!"
“Phó tổng Lưu cũng biết, bình thường những người cấp cao trong công ty cũng
được tiếp xúc với tài liệu cơ mật, hợp đồng lao động của ông cũng chưa
đến hạn, nếu bây giờ đi, vì đảm bảo lợi ích của công ty, tôi nghĩ tôi sẽ dùng đến pháp luật.” Vân Dật Bạch lạnh nhạt nói. Trong mắt hằn tia máu
khiến người nghe không rét mà run.
Phó tổng Lưu im lặng "Tổng giám đốc... tôi sẽ giữ bí mật. Tôi... "
"Ông nói tôi nên tin sao?" Vân Dật Bạch lạnh nhìn. "Hiện tại, tôi cho ông
hai lựa chọn, một là ở lại làm tốt công việc của ông. Hai là rời khỏi
đây, nhưng tôi đảm bảo ông sẽ không tìm được công việc nào tốt hơn!"
Anh ta đang uy hiếp. Ngay cả Thi Tĩnh cũng nghe ra.
Thật lâu sau, phó tổng Lưu mới trầm giọng nói, "Tổng giám đốc, tôi muốn rút
lại đơn từ chức này, cảm ơn tổng giám đốc đã khen ngợi!"
“Phó tổng Lưu, quá khiêm tốn.” Khóe miệng Vân Dật Bạch khẽ giật.
Lúc tiễn phó tổng Lưu, Thi Tĩnh quay đầu lại nhìn Vân Dật Bạch, lạnh lùng nói, “Hèn hạ!”