"Thật sự là phụ nữ? Không phải của cậu? Chẳng lẽ cậu lại coi trọng một người phụ nữ của người khác. Trong tâm không cam lòng quyết định hạ độc thủ, tận dụng mọi thứ, sau đó chết cũng muốn đem người đội lên bên cạnh, như vậy cậu liền cùng cô ấy ở cùng nhau rồi !" Lăng Thiếu Dương không khỏi có chút bội phục ý nghĩ mình, thật là một câu chuyện tình yêu.
Vân Dật Bạch tức giận nhìn bạn tốt "Cậu có thể đổi nghề viết tiểu thuyết rồi đó!"
"Ai nha, ai nói cho tôi biết đi! Rốt cuộc là người phụ nữ nào có thể để cho tổng giám đốc Vân thị buồn nghiêm mặt như vậy. Tôi thật sự không nhịn được nghĩ muốn gặp mặt rồi !" Lăng Thiếu Dương hứng thú ngẩng cao nói.
Thấy Thi Tĩnh? ! Vân Dật Bạch ở trong lòng suy nghĩ một lúc sau đứng lên "Cậu không có cơ hội!" Xoay người hướng cửa đi tới.
Lăng Thiếu Dương nghe được lời nói hắn như vậy. Không quên tính tiền đuổi theo, oa oa kêu to "Cậu đây là ý tứ gì? Cái gì gọi là tôi không có cơ hội?" Hắn không phải cũng là một người đàn ông tốt sao?
Ra khỏi quầy rượu mặc vào áo khoác giắt trên cánh tay. Vân Dật Bạch ngón tay cầm cái chìa khóa vòng chậm rãi hướng xe mình đi tới. Lăng Thiếu Dương tiến lên vài bước ôm bả vai bạn tốt "Nói cho tôi biết! Rốt cuộc là ai?"
Quay đầu liếc nhìn Lăng Thiếu Dương một cái. Vân Dật Bạch chậm rãi nhếch môi, khạc ra năm chữ " Người yêu Dật Thanh!"
Một giây kế tiếp, câu nói của Vân Dật Bạch làm Lăng Thiếu Dương giật mình.
"Cậu nói là, cô gái kia năm đó Dật Thanh thích, hôm nay trở lại?" Đi theo Vân Dật Bạch trở lại chỗ của hắn, Lăng Thiếu Dương sờ lên cằm hỏi.
Vân Dật Bạch khẽ gật đầu.
"Cái này cùng cậu có quan hệ gì?" Lăng Thiếu Dương không hiểu hỏi. Dật Thanh đã chết, cô gái kia cũng có thể không có quan hệ gì cùng Vân gia. Mặc dù hắn cũng biết rõ ràng cách nhìn Vân gia đối với cô gái kia. Nhưng tin tưởng bạn tốt không phải là cái loại người sẽ tìm người khác gây phiền toái.
"Dật Thanh để cho tôi chăm sóc cô ấy!" Lông mày Vân Dật Bạch hơi thu lại lại.
"Thế nào là chăm sóc? Cho cô ta tiền, cho cô ta điều kiện cuộc sống tốt nhất?" Lăng Thiếu Dương nhướng mày, "Cô ta đưa ra điều kiện gì với cậu sao?" Lúc nói lời này, giọng điệu của hắn lạnh lẽo, âm điệu cũng tăng vài lần.
Người phụ nữ Dật Thanh coi trọng lại là một người có lòng tham như vậy sao?
Phát hiện giọng của bạn tốt trở nên lạnh, Vân Dật Bạch biết là bạn tốt hiểu lầm. Không biết vì sao sao hắn cũng không có mở miệng giải thích thỏa thuận giữa Thi Tĩnh và mình. Chỉ là trầm mặc nhìn bộ dáng bạn tốt giận dữ không nói.
"Làm sao cậu không nói lời nào?" Lăng Thiếu Dương tức giận mở miệng "Cái loại phụ nữ kia cậu thật muốn giúp đỡ? Dật Thanh năm đó là mắt bị mù sao?"
"Lăng Thiếu Dương, không cho phép cậu nào nói Dật Thanh như vậy!" Vân Dật Bạch lạnh mặt . Bất luận kẻ nào cũng không thể nói em trai hắn như vậy .
Lăng Thiếu Dương hơi mím môi áy náy nhìn bạn tốt, "Xin lỗi. Nhưng mà tôi vẫn phải nói, nếu như này thật sự người phụ nữ tới yêu cầu cậu cái gì, sẽ không thật cho cô ta chứ?"
"Tôi còn đang suy nghĩ!" Vân Dật Bạch lạnh nhạt nói. Một tờ khế ước Thi Tĩnh và mình công khai viết. Nửa đời của cô ta chỉ có thể trung thành với Vân gia. Nói cách khác, hắn thay em trai Vân Dật Thanh, mua quyền sở hữu người người phụ nữ này cả đời.
"Không thể cho! Mặc kệ cô ta muốn cái gì cũng không thể cho!" Lăng Thiếu Dương lỗ mãng nói, "Cậu ngu à!" Hiện tại, đối với hắn mà nói. Thi Tĩnh chính là một người phụ nữ hám lợi.
"Thiếu Dương, nơi này có rất nhiều chuyện. . . . . ."
"Tôi biết rõ cậu đồng ý thay Dật Thanh chăm sóc cô gái này, nhưng đây là một động không đáy a. Lúc nào thì có thể lấp xong? Cậu không thể bởi vì cô ta là người mà Dật Thanh yêu, cứ như vậy phóng túng cô ta! Dật Thanh đã chết!" Lăng Thiếu Dương tức giận nói.
"Tôi biết rõ!" Hắn biết Dật Thanh đã chết.