Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Chương 32




Thẩm Phong nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Lăng Việt, lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Sợ hãi quay đầu, nhìn bóng lưng kia đã đi được một đoạn xa.

Trong lòng còn có chút run rẩy.

...

Mà lúc này ngoài cửa sổ một bóng người nhỏ bé cũng theo đó thoát khỏi Lăng gia.

Lòng khẩn trương, cuối cùng cô cũng đã bước ra khỏi cửa lớn Lăng gia rồi, thoáng thở dài một hơi.

Không sai, cô gái mặc bộ đồng phục công nhân màu cam này, chính là người đã khiến cho trên dưới Lăng gia không được bình yên, Tam thiếu phu nhân -- Mộc Tiểu Đồng.

Đưa tay kéo thấp chiếc mũ công nhân trên đầu xuống, cô vụng trộm nhìn những người Lăng gia đang hốt hoảng đi tìm cô. Lăng gia phái mấy chiếc xe ra liên khu phía Đông tìm cô, chỉ là Mộc Tiểu Đồng không hề lo lắng một chút nào.

Bởi vì phương hướng cô đi cùng phương hướng họ đi tìm cô hoàn toàn trái ngược nhau.

Thật là ngu ngốc!

Trong nội tâm Mộc Tiểu Đồng âm thầm đắc ý.

May mắn mình lúc ấy không chạy ra từ tường rào kia, nếu không, vừa ra khỏi đây nửa giờ chắc chắn sẽ sớm bị người Lăng gia bắt trở về.

Cô thả lỏng bờ vai căng cứng vì lo lắng của mình, nguy hiểm thật nha!

Họ cho là cô đường đường là Mộc đại tiểu thư thì nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mặc đám người các ngươi muốn làm gì thì làm sao?

Không có cửa đó đâu!

Bà đây một thân một mình du học ở nước ngoài, người Mộc gia đã sớm mặc kệ cô sống hay chết, mà vui vẻ sống với nhau. Vì vậy mới có câu nói đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.

Mộc Tiểu Đồng lắc đầu, khinh thường đám người phía sau vì họ cứ nghĩ rằng cô là kẻ ngu ngốc không làm được gì.

Người Lăng gia cũng chỉ có thế mà thôi.

Mộc Tiểu Đồng bước chân thật nhanh về liên khu phía Tây, cô không muốn trở về Mộc gia, cũng không muốn cứ như thế xuất ngoại, cô muốn liên khu phía Tây tìm người kia.

Cô chính là kiểu người cứng đầu, cho dù muốn cô thua, cô cũng muốn để người đó chính miệng nói với cô cho rõ ràng.

Trời bắt đầu đổ mưa, càng ngày càng nặng hạt, mưa to đến mỗi toàn thân Mộc Tiểu Đồng cũng vì thế mà ướt đẫm.

Nhưng cô cũng không trách cứ thời tiết này, đối với cô mà nói, trời mưa đến thật đúng lúc, mưa càng lớn càng tốt.

Cứ như vậy, những người Lăng gia đi tìm kiếm cô mới không dễ dàng chú ý tới cô.

Mà Mộc Tiểu Đồng không biết là, ngay tại thời điểm cô còn đang đắc ý thì ở Đông Vũ Uyển đã âm thầm phái ra năm chiếc xe đi về liên khu phía Tây tiến hành tìm kiếm.