Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Chương 27: Thiếu Phu Nhân Chạy Trốn (1)




Edit: SmallTree

Beta: Tiểu Mai

Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!

Sáng ngày thứ hai, lúc Mộc Tiểu Đồng tỉnh lại thì hơi kinh ngạc khi phát hiện ra chỗ đầu giường có một bó hoa màu xanh lam. Cô biết loại hạt giống của loài hoa này, đây là loại hạt giống quý hiếm từ Israel, tên là Bích Hải Vân Thiên.

Cô ngồi dựa vào giường, có chút kỳ quái nhìn cửa phòng. Bây giờ mới có sáu giờ sáng, phải không có ai vào đây mới đúng. Vậy bó hoa quý hiếm Bích Hải Vân Thiên này là ai đã mang vào?

Cô cầm lấy nó, xem xét một cách rất cẩn thận, đột nhiên cô nhăn nhăn đôi mi thanh tú, tâm tình có vẻ không thoải mái lắm.

Là ai mà sáng sớm cầm thứ này đến kích thích cô!

Chỉ chốc lát sau, người hầu của Đông Vũ Uyển rất nhanh đã đến phòng ngủ của cô giúp cô rửa mặt. Những ngày này, Mộc Tiểu Đồng đều là ở căn phòng đơn giản ở trên tầng ba, đầu óc cô lại không ngốc, đương nhiên sẽ không đi tới phòng ngủ Lăng Việt rồi.

"Bó hoa ở trong phòng tôi là các người mang vào sao?" Mộc Tiểu Đồng ngồi trong nhà ăn đang chuẩn bị dùng bữa sáng, ngẩng đầu lên hướng một nữ hầu mà hỏi.

Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn, ung dung bước từng bước một hướng nhà ăn đi tới.

Mộc Tiểu Đồng theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Việt, đáy lòng cô khẽ giật mình. Hôm nay sao anh lại đột nhiên xuống lầu ăn sáng, nếu sớm biết thì cô sẽ không xuống dưới này ăn.

Lăng Việt nhìn thấy nét mặt của cô, đáy mắt liền hiện lên tức giận, cô gái chết tiệt, cứ thấy tôi là em lại không vui như thế sao?

Nhưng rất nhanh, tròng mắt của anh lại đổi lại vẻ thờ ơ như ngày thường, từ từ ngồi vào phía đối diện cô, không nhìn cô lấy một cái, mà từ từ dùng cơm.

Mà bên kia, những người hầu thấy Lăng Việt đi xuống, thì bầu không khí trong nhà ăn liền khẩn trương hẳn lên.

Mộc Tiểu Đồng ở trong lòng tự nhủ, người này rõ ràng chính là một tảng băng di động, đi đến đâu thì nhiệt độ nơi đó liền hạ xuống mức thấp nhất có thể.

"Thiếu phu nhân, cô mới vừa nói hoa gì cơ ạ? Chúng tôi không có sắp xếp chuyện đó, nhưng nếu Thiếu phu nhân thích, chúng tôi có thể..." Người kia quy củ nói.

Mộc Tiểu Đồng ngẩng đầu nhìn về phía cô hầu gái, đáy lòng càng thêm kỳ quái, nhưng mà cô cũng không có suy nghĩ nhiều, phất phất tay, mặt ghét bỏ nói: "Hoa chính là thứ lãng phí nhất, không đến hai ngày liền héo, còn phải mang đi vất nữa, rau cải trắng so với hoa còn tốt hơn gấp mấy lần. Sau này đừng mang vào phòng tôi những thứ như vậy nữa, phiền phức lắm!"

Những cái kia chính là tiền đó nha, mấy thứ dễ hỏng như vậy nhưng lại đắt chết người. Từ nhỏ Mộc Tiểu Đồng đã là người tiết kiệm, nhìn mấy thứ như vậy liền cảm thấy tức giận.

Đây không phải là đang khiêu chiến tâm lý tiết kiệm của cô sao?

Lăng Việt từ đầu đến cuối đều yên tĩnh dùng cơm, nghe cô nói như vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt lại có chút kinh ngạc cùng tức giận. Nhưng rất nhanh, anh đã thu lại tầm mắt, thần sắc bình lặng tiếp tục dùng cơm.