Edit + Beta: Tiểu Mai
Lăng Việt sau khi nhìn thấy Tần Ngọc cúi người rời đi, đóng cửa lại cẩn thận thì anh mới chậm rãi xoay người lại.
Khi nhìn về phía người phụ nữ đang nằm trên giường, trong ánh mắt lạnh lùng mới tìm được chút hơi ấm, anh từ từ lấy lại bình tĩnh.
Lăng Việt rất ghét bọn họ gọi cô là Mộc tiểu thư, cách xưng hô này khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Anh hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Đồng, nhìn bộ dạng bị bệnh của cô, da thịt trắng nõn giờ đây lại đỏ ửng hết cả lên, không biết tại sao vừa rồi trong lòng còn chút khó chịu nhưng trong nháy mắt liền biến mất.
Lăng Việt nhìn cô một hồi lâu, sau đó anh xoay người đi đến chỗ tủ để đồ, từ trong đó lấy ra một cái hộp thuốc nhỏ, sau đó vặn nắp hộp cao dược, bôi một ít lên đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng xoa lên bên mặt bị sưng tấy của cô.
Động tác của anh rất ôn nhu như sợ chỉ cần dùng lực một chút là có thể khiến cô bị thương.
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân bất lực vì sốt cao, nhưng trên gương mặt lại truyền đến cảm giác lạnh buốt, còn mang theo chút mùi thơm của cao dược, khiến cô tham luyến mà hít vào.
Lăng Việt thấy cô cử động, bàn tay cũng ngừng động tác đang làm lại, ánh mắt hiếu kỳ đánh giá khuôn mặt của cô, ít ra thì bây giờ cô cũng không khó chịu mà nhíu chặt lông mày nữa.
Đột nhiên anh có cảm giác thành tựu, hứng thú quan sát biểu cảm thoải mái mà buông lỏng cảnh giác của cô.
Anh không tự chủ được mà khẽ câu khóe môi lên thành nụ cười nhàn nhạt, mà nụ cười này so với ánh trăng bên ngoài còn lấp lánh, chói mắt hơn.
Suốt cả đêm anh không ngừng giúp cô xử lý vết thương, lau người bằng cồn để giảm nhiệt, làm mãi mà không biết mệt.
Về phía Mộc Tiểu Đồng, cô lại có cảm giác có người đang quấy nhiễu giấc ngủ của mình suốt đêm, không để cho cô yên.
Đến khi trời bắt đầu sáng tỏ, nhiệt độ cơ thể Mộc Tiểu Đồng cuối cùng cũng bình thường trở lại. Thể lực của cô vừa mới khôi phục được một chút thì cô đã nâng tay lên, cầm lấy thứ đã làm phiền giấc ngủ của mình suốt cả đêm, trực tiếp hất ra.
Bàn tay đầy mùi cồn của Lăng Việt bị cô đẩy ra.
"Cút ngay cho tôi!" Đầu óc cô mơ màng, nhắm chặt hai mắt lại, hô lớn một câu.
Đáng ghét!
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Việt lập tức đen lại, sững sờ nhìn cô một hồi lâu. Anh siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng đè nén lửa giận muốn kéo cô từ trên giường xuống sàn nhà, giáo huấn cô một trận.
Mộc Tiểu Đồng cũng không biết hành động của mình đã chọc giận anh, cô lật người tìm tư thế ngủ dễ chịu nhất, khóe miệng hơi cong lên, tiếp tục say sưa ngủ.
Lăng Việt thấy cô như vậy thì nghiến răng nghiến lợi, giống như là phải chịu đựng rất lâu.
Lúc này anh mới bất mãn hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn cô hai giây sau đó quay người trực tiếp rời khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng bên cạnh.
Mộc Tiểu Đồng ở trong phòng ngủ đến 11 giờ trưa mới tỉnh lại, bởi vì tính khí Lăng Việt nóng nảy lại không có người nào dám động chạm đến anh, cho nên cứ như vậy, trừ phi là Lăng Việt tự mình đi ra khỏi cửa phòng ngủ, nếu không người làm đều không được phép đi quấy rầy anh.
Nhờ tính cách này của Lăng Việt mà Mộc Tiểu Đồng có một giấc ngủ ngon, cô mơ màng mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ ra, theo thói quen duỗi thẳng lưng cho đỡ mỏi, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy rõ trần nhà màu xanh đầy xa hoa, bỗng dưng từ trên giường cô nhảy bắn lên.
Nhưng một giây sau, cô lại càng thêm kinh hoàng.
"A --!" Một tiếng hét từ phòng ngủ Lăng Việt truyền ra.
Ngoài cửa người hầu đều kinh hãi, quay đầu lo lắng nhìn về phía cửa phòng, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn im lặng, không dám đi quấy rầy.
Tại sao có thể như vậy? Mộc Tiểu Đồng đỏ bừng mặt cúi đầu nhìn toàn thân mình đang không mảnh vải che thân.
Tối hôm qua? Cô cố gắng hồi tưởng lại, tên biến thái kia… Lăng Việt?
Mộc Tiểu Đồng nhanh chóng cầm lấy một bên chăn mền bọc mình lại, khẩn trương nhìn xung quanh, Lăng Việt giống như không có trong phòng ngủ.
Anh ta đi ra ngoài rồi sao? Nếu anh ta mà chết rồi có phải hay không, cô sẽ không cần phải gả cho anh ta nữa! Mộc Tiểu Đồng không có ý tốt nguyền rủa anh.
Nhìn lướt qua toàn bộ phòng ngủ, Mộc Tiểu Đồng đi vào phòng tắm, cởi cái chăn trên người xuống. Cô đứng đối diện với chiếc gương lớn, phản chiếu trên đó là thân thể đầy những vết thương chồng chất.
Mộc Tiểu Đồng từ từ đi đến tấm gương, đôi mắt đen khẽ chớp, hơi khó tin nhìn chằm chằm hình phản chiếu của mình trên gương.
Cô đưa tay sờ một bên mặt sưng đỏ, hôm qua cô bị Mộc Kình Thiên cho hai cái bạt tai, bây giờ đã không nhìn thấy dấu tay nữa, chỉ là vết dao chỗ đùi phải và những vết thương trên thân thể bị bầm đen, nhưng cũng không đau lắm!
Tối hôm qua có người bôi thuốc cho cô sao? Mộc Tiểu Đồng nghĩ mãi không ra, chắc là Lăng gia phái bác sĩ đến đây khám cho cô.
Chỉ là... cô khẽ nhíu mày, ánh mắt hoài nghi đánh giá chỗ băng gạc được quấn một cách kỳ dị ở trên đùi phải. Cái tên bác sĩ ngu ngốc nào mà ngay cả bôi thuốc với xử lý vết thương đơn giản như thế cũng không biết.