Duyên phận sao? Hoàng Phủ Chính vốn không tin, anh chỉ coi đây là chủ đề để nói chuyện với Quý Tiểu Đông mà thôi. Vì vậy anh tò mò hỏi : “Đúng rồi, cô sinh vào lúc nào trong ngày 26? Chắc không trùng hợp đến nỗi chúng ta được sinh ra cùng lúc chứ?”
Nhắc đến việc ngày sinh của cô trùng hợp với ngày sinh của Tổng Giám Đốc, lòng cô chợt càm thấy vui vẻ. Cô cười tươi nói: “Tôi sinh lúc mười giờ, còn Tổng Giám đốc thì sao?”
Hoàng Phủ Chính không trả lời, chỉ trợn to cặp mắt kinh ngạc nhìn cô. Sắc mặt Quý Tiểu Đông cũng bất chợt thay đổi, giọng cô run rẩy hỏi: “Chẳng lẽ anh cũng được sinh ra lúc mười giờ?”
Hoàng Phủ Chính vẫn không trả lời của cô, chỉ hỏi ngược lại : “Cô xác định rằng mình được sinh ra lúc mười giờ?”
“Dĩ nhiên, tôi không việc gì phải lừa anh.”
“Vậy tôi cũng nói thật, tôi cũng sinh ra lúc mười giờ.”
Quý Tiểu Đông kích động đến nỗi lời nói có chút ấp úng: “Trời ạ! Chắc tôi và anh không phải là anh em chứ? Sao lại trùng hợp như vậy? A, thật xin lỗi, tôi không có ý gì, chỉ là cảm thấy có nhiều việc trùng hợp khiến tôi thật sự khó tin.”
Hoàng Phủ Chính thờ ơ cười nói: “Bình tĩnh, thật ra tôi cũng rất bất ngờ. Đúng rồi, cô sinh vào mười giờ sáng hay là mười giờ tối?”
“Tôi được sinh ra vào mười giờ sáng.”
“Cuối cùng cũng có điểm khác biệt rồi, tôi được sinh ra vào mười giờ tối.”
Sau khi Quý Tiểu Đông nghe xong câu trả lời của Hoàng Phủ Chính thì bỗng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù việc Tổng Giám đốc là anh em với cô cũng coi là chuyện tốt nhưng cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Cô cảm thấy rất vui à?”
“Không phải, nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt.”
Hoàng Phủ Chính càng cảm thấy lạ, anh lại hỏi tới: “Tại sao?”
“Tại sao về việc gì?”
“Về việc cô vừa nói đây là chuyện tốt.”
“Tôi mới vừa nói đây là chuyện tốt, nhưng tôi lại không nhớ rõ trước đó đã nói gì với anh.”
Hoàng Phủ Chính dở khóc dở cười. Sao lại có người đang nói chuyện với người khác mà đột nhiên quên câu nói trước đó mình đã nói? Cô ấy cũng mau quên quá nhỉ?
“Tôi hỏi cô tại sao cảm thấy thời gian chúng ta ra đời không giống nhau mà lại là chuyện tốt đấy?”
“A, vì tôi đang nghĩ nếu như tôi và anh ra đời cùng lúc thì chúng ta chính là một cặp sinh đôi.”
Đây là loại logic gì đây?
Vừa rồi khi nghe cô nói, cô cũng sinh ra vào lúc mười giờ thì cảm thấy hơi hoảng hốt, nhưng anh cũng chưa nghĩ đến việc có mười giờ sáng và mười giờ tối. Nếu anh và cô thật sự được sinh ra lúc mười giờ thì sao đây? Trung Quốc lớn như thế, việc được sinh ra cùng một thời điểm là chuyện bình thường. Vả lại cô và anh lại không cùng cha mẹ. thì sao lại là sinh đôi được đây? Xem ra đầu óc của người phụ nữ này cũng không được lanh lợi cho lắm. Hiện giờ anh có hứng thú với cô chỉ vì anh muốn biết tại sao cô lại không muốn làm anh em với anh.
“Cô không muốn chúng ta làm anh em sinh đôi sao?”
“Dĩ nhiên muốn. À, không đúng, tôi không hy vọng làm anh em sinh đôi với anh.”
“Cô….”
Quý Tiểu Đông dường như cũng ý thức được lời mình nói khiến người khác cảm thấy bối rối nên cô vội vã giải thích: “Tôi cần giải thích một chút.”
“Cô cứ nói .”
“Nếu tôi còn có thêm một người thân nữa mà lại là một người giàu có, dĩ nhiên đó là chuyện tốt. Cũng vậy, nếu đây là sự thật thì cũng có nghĩa là từ nhỏ chúng ta bị chia lìa. Trên thế giới này, còn việc nào đau khổ hơn việc bị chia lìa chứ?”
Khi Hoàng Phủ Chính nghe được câu “người thân giàu có”, thì trong đầu anh bỗng nhiên có một cảm giác lạ lùng. Có lẽ anh là một người giàu có, chung quanh lại có nhiều người muốn kết giao với anh mà người phụ nữ này có lẽ cũng có mục đích tương tự nên mới nghĩ ra chiêu thức này chăng?