Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 77: Bình thường cô đều không ăn cơm sao?




Edit: Sóc Là Ta

Truyện được đăng miễn phí tại ……

Sau khi vững vàng đỡ lấy Quý Tiểu Đông, Hoàng Phủ Chính cũng chưa vội buông tay mà đợi cô ổn định khoảng mấy giây, xác định cô đã giữ được thăng bằng thì anh mới buông tay.

“Cô có sao không?”

Lúc này Quý Tiểu Đông mới tỉnh táo, cô lấy tay lau mồ hôi trên trán và nhỏ giọng đáp: “Tôi không sao, chỉ là bị sợ hết hồn mà thôi.”

“Cô có cảm thấy chóng mặt không? Hay là lên xe tôi nghỉ ngơi một chút.”

Quý Tiểu Đông thấy ven đường có bãi cỏ xanh, phía trên còn có thềm xi măng rất sạch sẽ. Cô khéo léo muốn từ chối lời mời của Tổng Giám đốc: “Cám ơn Tổng Giám đốc, nhưng cũng không cần đâu, tôi tới đó ngồi nghỉ một chút là được rồi.”

Thật ra Hoàng Phủ Chính không định mời cô lên xe ngồi, nhưng vì thấy cô dường như không được thoải mái nên lịch sự mời. Có lẽ Quý Tiểu Đông cũng thấy được lời mời lịch sự này của anh nên muốn khéo léo từ chối. Khi thấy xe đạp của Quý Tiểu Đông ngã lệch về một bên thì anh lẳng lặng bước đến nhấc chiếc xe lên.

Quý Tiểu Đông thấy vậy, vội vã đứng lên nói: “Tổng Giám Đốc, để tôi.”

Hoàng Phủ Chính bước lên trước nhấc chiếc xe lên, anh vừa dùng một chân chống đỡ vừa thờ ơ nói: “Không cần gấp gáp, việc nhỏ này để tôi làm.”

Thấy Quý Tiểu Đông luống cuống đứng trước mặt mình, anh dặn dò: “Bây giờ thì không sao nữa rồi, cô mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, anh bước đến bên cạnh xe của mình, nhẹ nhàng tựa vào cửa sổ xe. Tư thế như vậy có thể đối mặt với Quý Tiểu Đông, cũng dễ dàng nói chuyện với cô.

“A, vậy cũng được.”

Hai người trầm mặc một lúc, Quý Tiểu Đông nghĩ mình nên chủ động tìm đề tài để nói chuyện. Lúc cô đang định mở miệng, Hoàng Phủ Chính nói trước: “Bình thường cô đều không ăn cơm sao? Tôi thây cô rất gầy, xem ra cô cũng nhẹ cân.”

Nói đến đây, Quý Tiểu Đông cảm thấy thoải mái, giống như mình đang nói chuyện phiếm với một người bạn bình thường, cô tự giễu nói: “Thật ra tôi ăn cơm rất nhiều. Ngoài ba bữa chính, tôi còn ăn vặt. Nếu ngày nào ăn đồ ăn vặt nhiều quá thì sẽ bỏ cơm. Ai cũng nói đồ ăn vặt là món rất dễ làm người ta béo phì nhưng trọng lượng của tôi rất ổn định. Mười năm rồi vẫn không thay đổi”

“Là con gái, ai cũng hy vọng mình gầy nên ai cũng muốn giảm cân.”

“Đúng là có nhiều người nghĩ như vậy, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi cảm thấy gầy cũng được nhưng chỉ cần thân thể mình khoẻ mạnh thì gầy hay mập cũng không thành vấn đề.”

“Đúng thế, khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.”

Sau khi đề tài này kết thúc, vì không muốn, để không khí im lặng mãi, Quý Tiểu Đông lập tức hỏi vấn đề cô thắc mắc: “Tổng Giám Đốc, sao anh lại ở chỗ này?”

“Mẹ tôi được chôn cất bên trong. Hôm nay là ngày giỗ của bà, nên tôi và ba tôi tới đây để cúng bái bà.”

“A, thật xin lỗi, Tổng Giám Đốc, tôi không biết.”

“Không sao.”

“Vậy chủ tịch ở đâu?”

Hoàng Phủ Chính ngẩng đầu giải thích: “Ông nói rằng có lời muốn với mẹ, nên nói tôi ở đây chờ ông.”

“Là như vậy à?”

Người nữ nhân viên trước mặt anh có diện mạo cũng bình thường, mà nghe Dương Mỹ Lệ nói năng lực làm việc cũng bình thường. Một người như vậy đáng lẽ ra sẽ không được người khác chú ý, nhưng kể từ lần đầu tiên gặp cô cho đến nay, lần nào gặp cũng đều xảy ra chuyện không may. Chẳng lẽ đây chính là duyên phận sao?