Edit: Sóc Là Ta
“Em biết cô ta không thể ra tay với em vì cô ta cũng muốn giữ thể diện cho mình ở trước mặt nhân viên mà. Chỉ cần cô ta không cố tình chơi chết em thì dù cô ta có ghét em thế nào, em cũng chịu được.”
“Mặc dù chị không hy vọng chuyện này xảy ra, nhưng chị vẫn muốn nhắc nhở em rằng em nên biết nhịn nhục. Từ nay về sau, em nên tránh xa cô ta một chút. Chị cũng còn có một việc quan trọng muốn nhắc nhở em rằng số điện thoại của chị là 110. Khi cần giúp đỡ em hãy gọi điện thoại cho chị.”
“OK chị, khi em gặp khó khăn, em sẽ không gọi cảnh sát, mà em sẽ tìm tổ trưởng.”
Tổ trưởng Lưu không đáp lại mà cô chỉ quay đầu lại, nhìn Quý Tiểu Đông lặng lẽ làm hình chữ V thủ thế. Quý Tiểu Đông cười tươi, rốt cuộc cô cũng cảm thấy trong lòng thoải mái một chút so với sự lo lắng khi nãy.
Trước khi tan việc mấy phút, đồng nghiệp Tiểu Long đột nhiên hỏi: “Tiểu Quý, cậu quyết định mình nên đến chỗ nào để dùng cơm chưa?”
Quý Tiểu Đông “a” lên một tiếng. Sau đó, cô ảo não vỗ vào trán mình một cái. Cả buổi chiều, cô cũng quên mất việc này, cô hoàn toàn quên mình đã mời các đồng nghiệp dùng cơm vào chiều nay.
Tình thế cấp bách, cô nhớ lại quán ăn mà Lương thu đã từng dẫn cô đến ăn một lần. Quán đó có rất nhiều món ăn, hơn nữa phục vụ không tệ. Mặc dù giá tiền mắc một tí, nhưng chủ yếu vui là được. Giá tiền cũng không phải là chuyện quan trọng.
“Tớ đã quyết định rồi. Sau khi tan việc, các cậu đi theo tớ là được.”
Lời nói của Quý Tiểu Đông vừa dứt, điện thoại trên bàn của tổ trưởng Lưu đột nhiên vang lên. Cô nhận điện thoại nhưng sau đó lại nhanh chóng cúp điện thoại xuống. Cô quay mặt lại, không đành lòng nhìn Quý Tiểu Đông một lúc lâu. Cuối cùng, mới chậm rãi mở miệng nói: “Quản lý Dương tìm em.”
Năm chữ ngắn ngủn mà Quý Tiểu Đông cảm thấy giống như một quả bom nặng năm pound đang muốn đè xuống người cô. Trong chốc lát, cô bỗng sợ hãi đến nỗi khiến hồn bay phách tán.
“Cô ta … cô ta tìm em sao?”
Tổ trưởng Lưu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Quý Tiểu Đông cụp mắt xuống, trong đầu trống rỗng. Cô đã biết trước lý do quản lý Dương tìm mình.
Trầm mặc nửa phút, Quý Tiểu Đông chầm chậm đứng lên, đánh liều bước ra ngoài. Còn tổ trưởng Lưu chỉ biết dõi theo từng bước chân của Quý Tiểu Đông.
Khi nhìn thấy Quý Tiểu Đông quay đầu lại với ánh mắt bất lực nhìn mình, tổ trưởng Lưu có cảm giác lòng mình rối như tơ vò. Nếu như có thể, cô hy vọng mình có thể thay thế Quý Tiểu Đông để đối mặt với những nguy hiểm đang đợi chờ cô ở phía trước kia.
Biết rõ sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra, điều tổ trưởng Lưu có thể làm lúc này là cong tay phải nắm chặt thành nắm đấm để ổn định tâm trạng trong lòng mình. Còn Quý Tiểu Đông chỉ im lặng, nhép miệng một cái. Lúc này trông Quý Tiểu Đông thật đáng thương nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định thẳng bước đi ra ngoài.
Đứng trước cửa phòng hít thở sâu ba ngụm, Quý Tiểu Đông nhẹ nhàng gõ cửa. Sau khi được phép, cô liều mạng bước vào phòng làm việc của quản lý Dương.
“Quản lý Dương, chị tìm em?”
“Ngồi đi.”
“Dạ, cám ơn chị.”
Quý Tiểu Đông nghe lời quản lý Dương ngồi xuống. Quản lý Dương nhìn người trước mắt thấp hơn mình nửa cái đầu, nghiêm mặt nói: “Hiện giờ chị có chuyện muốn hỏi em, tốt nhất em nên trả lời chị sự thật.”
“Dạ, em nhất định sẽ nói thật.”
“Tại sao em tặng hoa cho Tổng Giám Đốc?”
“Quản lý Dương, xin chị cho em thời gian, để suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của chị thế nào.”
“Chị nói rồi, chị —— muốn —— nghe —— sự thật.”
Quý Tiểu Đông bình tĩnh trả lời: “Em nói sự thật. Nhưng câu chuyện cũng khá dài nên em cần có thời gian suy nghĩ để sắp xếp lời nói cho hợp lý.”