Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của cô, hơn nữa các đồng nghiệp đều nhớ và
tặng quà cho cô. Chuyện này vốn là chuyện tốt nhưng tại sao trời cao lại khiến cô gặp phải Tổng giám đốc làm gì? Nếu như không có chuyện này
xảy ra thì ngày hôm nay chính là một ngày thật sự vui vẻ.
Quý Tiểu Đông ân hận, bất đắc dĩ nằm dài lên bàn than thở.
Giờ làm việc buổi chiều, cũng may là các đồng nghiệp không để ý đến việc
bó hoa của cô biến mất. Nhưng cô đang lo lắng khi tan ca, mọi người
chuẩn bị đi tiệc sinh nhật của cô, họ sẽ phát hiện ra và đến lúc đó cô
cũng không biết nên giải thích với họ như thế nào đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy mình không thể lừa gạt mọi người được. Nếu họ
biết được, nhất định sẽ hiểu lầm lớn hơn. Đến lúc đó cô khó giải thích
được sự việc này. Nghĩ thế, cô đang suy nghĩ mình nên nói việc này với
ai. Người đó phải là người kín miệng, và người đầu tiên mà cô nghĩ đến
chính là tổ trưởng Lưu. Vì chỉ có cô ấy mới khiến Quý Tiểu Đông yên tâm.
Cô click vào user name của tổ trưởng trên MSN, bắt đầu mở lời.
Nghe xong câu chuyện Quý Tiểu Đông kể, tổ trưởng Lưu kinh ngạc hỏi: “Tổng Giám Đốc thật sự nhận hoa sao?”
“Đúng vậy, em tuyệt đối không lấy chuyện này ra đùa giỡn đâu chị. Nếu chị
không tin, chị có thể quay lại nhìn em để xem em nói thật hay đùa giỡn?”
Tổ trưởng Lưu nghi ngờ quay đầu lại nhìn Quý Tiểu Đông, quả nhiên cô thấy
một gương mặt cô đơn, mà bó hoa lúc sáng cô tặng cũng biến đâu mất. Xem
ra cô ấy thật sự gặp phiền toái rồi đây.
“Em đã nói gì với Tổng Giám đốc vậy? Anh ấy đã nói gì với em?”
“Thật ra em cũng chưa nói gì với anh ấy. Lúc anh ấy thấy em cầm bó hoa thì
cho rằng em muốn tặng hoa cho anh ấy. Anh ấy cầm bó hoa và mỉm cười với
em. Sau đó, quản lý Dương xuất hiện và anh ấy vừa đi vừa nói chuyện với
quản lý Dương.”
“Sao? Tiểu Quý, em bị Tổng giám đốc hiểu lầm cũng còn nhẹ, mà giờ em lại bị quản lý Dương bắt gặp nữa. Em cũng biết quản
lý Dương đang theo đuổi Tổng Giám Đốc mà. Như vậy chẳng khác nào em đang khiêu khích cô ta?”
Khuôn mặt của Quý Tiểu Đông tựa như muốn
dính vào màn hình vi tính, cô ủ rũ cúi đầu trả lời: “Em chỉ có thể nói,
em sai rồi. Tổ trưởng, chị cứu em với.”
“Đừng hoảng hốt, trước hết để chị nghĩ cách đã.”
Tổ trưởng Lưu cũng cảm thấy chuyện này cũng khó giải quyết. Hoa cũng đã
tặng rồi thì sợ rằng sau này Quý Tiểu Đông cũng sẽ giống Tiểu Chân, bị
quản lý Dương hành hạ một cách thê thảm. Vậy trong tình thế hiện tại,
chuyện quan trọng nhất cần đối phó chính là cơn ghen tuông của quản lý
Dương.
“Tiểu Quý, đầu tiên chị nói một chút về Tổng Giám Đốc.
Anh ấy đang hiểu lầm rằng em thích anh ta nên tặng hoa. Việc này cũng là chuyện nhỏ, vì em không phải là người đầu tiên tặng hoa cho anh ấy đâu. Và việc này anh ấy thấy cũng quen rồi nên cũng sẽ không để ý đến em
đâu. Chỉ cần từ nay về sau, em cố gắng tránh mặt, không quấy rầy anh ấy
nữa thì anh ấy sẽ nhanh chóng quên đi việc này thôi.”
“Thật không chị? Cám ơn trời đất! Thật sự tốt quá!”
“Kế tiếp chính là chuyện của quản lý Dương, vì em đã động chạm đến người
trong mộng của cô ta nên nhất định cô ta sẽ xem em như cái gai trong
mắt, cần phải nhổ bỏ. Nhưng em cũng đừng lo lắng, có chị ở đây, chị sẽ
không để cô ta muốn làm gì thì làm đâu.”
Nhìn chữ viết thể hiện
tình cảm của Die nd da nl e q uu ydo n, tổ trưởng Lưu xuất hiện trên màn hình, Quý Tiểu Đông cảm thấy ấm áp nhưng cũng nhanh chóng nhắc nhở tổ
trưởng Lưu nói: “Nhưng dù gì cô ta cũng là cấp trên của chúng ta.”
“Chỉ cần cô ta không thuê bọn xã hội đen đến thanh toán em, miễn là còn ở
công ty, thì chị có thể bảo đảm đủ sức bảo vệ em. Tiểu Quý, em cứ yên
tâm.”