Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 44: Chúc mừng lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập công ty: chúc mừng em




Bốp!Bốp!Bốp!

Dưới khán đài vang lên tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả mọi người đang vui vẻ vì sự trùng hợp hiếm thấy này.

Quý Tiểu Đông đang im lặng cúi đầu, nhưng khi nghe lời nói của người chủ trì buổi tiệc thì cô lập tức ngẩng đầu lên, cô quay lại nhìn Hoàng Phủ như không tin đây là sự thật.

Hoàng Phủ vốn có bộ dáng lạnh lùng, cao ngạo, ánh mắt sắc lạnh, nhưng khi thấy cô nhìn anh, ánh mắt anh trở lại nhu hòa, mềm mại nhìn cô tựa như muốn khích lệ cô.

“Tốt lắm, tôi biết đây là một sự trùng hợp hiếm thấy. Nếu tôi không nhờ Tổng Giám Đốc rút thăm thì tôi nghĩ có lẽ những người nào đoạt giải nhất đã cùng xông lên khán đài bắt tôi làm chủ rồi. Bây giờ, tôi xin mời Tổng Giám Đốc lên trao giải thưởng cho người đoạt giải nhì.”

Quý Tiểu Đông ra hiệu cho những người bên dưới khán đài tránh qua một bên để cô còn có đường bước lên lãnh thưởng. Còn quản lý Dương đành phải lúng túng trở về chỗ ngồi của mình. Cô hận vì mình đã suy nghĩ nát óc mới nghĩ ra được kế sách này, vậy mà người giành được giải thưởng lại không phải là mình.

Người đoạt giải nhất là người bước lên khán đài sau cùng, mọi người bắt đầu buồn bã thở dài, có người vui sướng vì được giải, có người buồn bã vì không trúng giải. Cuối cùng cũng chỉ có mười sáu người may mắn trúng được giải thưởng.

“Giờ chúng tôi mời Tổng giám đốc lên trao giải thưởng cho những người đã đoạt giải thưởng”

Quý Tiểu Đông đứng trên khán đài, không ngờ mình lại đoạt được giải nhì.Thừa lúc Tổng Giám đốc chưa lên phát thưởng, Quý Tiểu Đông đưa mắt tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc, sau đó cô cũng tìm thấy tổ trưởng Lưu và vẫy tay với cô ấy. Dĩ nhiên tổ trưởng Lưu cũng vui vẻ lây với Quý Tiểu Đông , cười đến chói mắt và vẫy tay đáp lại Quý Tiểu Đông .

Hoàng Phủ đang cầm bảng thưởng cho đến chỗ Quý Tiểu Đông đang đứng, anh chủ động bắt tay với theo phép xã giao, khách sáo mở miệng “Chúc mừng cô.”

“Cám ơn Tổng Giám đốc.”

Quý Tiểu Đông khẽ cúi xuống nói cảm ơn. Kỳ lạ là cô đứng bên cạnh hai thanh niên cao lớn, cô cũng không cảm thấy khác bất kỳ điều gì khác lạ, nhưng khi bóng dáng Hoàng Phủ cao lớn cùng khuôn mặt tuấn tú xuất hiện lại làm cho cô cảm thấy bị áp bức, trong lồng ngực cô như thiếu dưỡng khí. Nghĩ vậy, Quý Tiểu Đông đột nhiên đỏ mặt, cô cúi đầu nhận bảng thưởng, sau đó đứng nghiêm chỉnh không dám nhìn vào mắt Hoàng Phủ nữa.

Được sự cho phép của người chủ trì buổi tiệc, mọi người bắt đầu vây quanh Tổng Giám Đốc để xin được chụp chung một tấm ảnh lưu niệm. Hoàng Phủ nhanh chóng bị che khuất tầm nhìn, mà điều này cũng hợp ý Quý Tiểu Đông. Cô tìm một góc tối để đứng ổn định, sau đó từ từ thoát khỏi nơi đó.

Quý Tiểu Đông trở lại chỗ ngồi của mình thì thấy tổ trưởng Lưu dường như vui vẻ ngồi chờ cô.

“Tiểu Quý, em thật may mắn, vậy mà lại đoạt được giải nhì đấy, đây là món quà trị giá không nhỏ đâu nhé.”

Quý Tiểu Đông biểu hiện vui vẻ của mình lên trên mặt, cô Die nd da nl e q uu ydo n,cao hứng nói tiếp: “Ha ha, đúng vậy, bây giờ em vẫn còn đang ngơ ngác đấy, em không ngờ mình mới vào làm chưa đầy ba tháng mà lại có được khoản tiền lớn như vậy.”