Đang nằm trên mặt đất chưa kịp bò dậy thì cô nghe tiếng gót giày đang chạy đến, sau đó một giọng nữ quen thuộc hỏi: "Có chuyện gì xảy ra ở đây? Anh không sao chứ?"
Lúc này giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia vang lên: "Anh không sao."
Quý Tiểu Đông ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của quản lý Dương đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông Die nd da nl e q uu ydo n bên cạnh. Cô ta đang nhìn nước chảy từ đầu xuống cổ anh ta như muốn xem anh ta có bị thương ở đâu không.
Quý Tiểu Đông biết mình gây chuyện nên cũng quên đi đau đớn, cô vội vã dùng tay chân làm lực đẩy để mình đứng dậy, luôn miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Khuôn mặt quản lý Dương tỏ rõ thái độ giận dữ, cô cau mày không vui hỏi: "Tiểu Quý, là em à? Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?"
"Thật ngại quá, em không cẩn thận nên bị vấp ngã."
"Còn nước trên mặt anh ấy thì sao?”
Quý Tiểu Đông đỏ mặt giải thích: "Em đang cầm ly nước từ phòng vệ sinh đi ra, nhưng không cẩn thận bị ngã, ly nước cũng vì thế đổ lên người anh ấy. Thật xin lỗi.”
"Em nói xin lỗi chị cũng vô ích, em nên xin lỗi anh ấy."
"Anh à, thật tình xin lỗi anh, em không cố ý." Quý Tiểu Đông nói xong, cúi người xuống thật sâu để tỏ vẻ xin lỗi.
Lúc cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt anh ta ướt hết, lông mi bên trái nhỏ xuống từng giọt nước, dáng đi xiêu vẹo như muốn ngã. Cổ anh ta, thậm chí cả quần áo, toàn thân anh ta đều ướt.
Quý Tiểu Đông như nghĩ tới điều gì, cô vừa chạy trở lại phòng vệ sinh vừa nói: "Anh chờ một chút, em lập tức lấy khăn giấy lau cho anh."
Trong phòng vệ sinh, cô lấy cuộn giấy vệ sinh, kéo ra một đoạn thật dài, sau đó cô chạy ra ngoài muốn giúp anh ta lau khô nước trên mặt. Tay cô nhanh chóng dừng lại giữa không trung, bởi vì cô nhận ra nếu mình đụng chạm vào người khác phái, có thể sẽ thất lễ. Vì vậy, cô đưa giấy vệ sinh cho anh ta, ngầm bảo anh ta tự mình lau. Anh ta vẫn đứng yên bất động ở đó nhìn cô, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Quý Tiểu Đông cho đó là lỗi của mình, tin chắc rằng đối phương đang đợi cô chủ động lau giúp anh ta. Cô nghĩ mình nên làm vậy để tỏ rõ thành ý nên cô chần chờ cầm khăn giấy lên, đưa tới phía cổ áo muốn lau giúp anh ta, nhưng bị quản lý Dương ngăn lại.
"Em thật sự định dùng khăn giấy này lau khô quần áo của anh ấy sao?”
"Dạ, nếu không lau khô, có lẽ anh ấy sẽ rất khó chịu.”
Quản lý Dương cáu kỉnh trách cô: "Em có lầm hay không? Nếu em dùng khăn giấy lau khô, những mảnh vụn màu trắng của khăn giấy sẽ dính lên quần áo của anh ấy. Vậy thì làm sao anh ấy gặp người khác?"
"Xin lỗi, em không nghĩ tới điều này. Nếu vậy, em về phòng làm việc lấy khăn lau bàn. . . . . ." Cô không dám nói tiếp nữa, cô không muốn lại mắc sai lầm thêm nữa.
"Thôi đi, em đừng gây phiền phức là tốt rồi."
Chân mày của quản lý Dương bỗng không còn nhăn nhó nữa, xoay người lại, vui vẻ nói với anh ta: "Đi thôi, để em lau cho anh."
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt của anh ta không chút thay đổi, anh thờ ơ trả lời: "Không cần, để anh về phòng làm việc, tự mình xử lý là được."
"Em giúp anh."
"Cũng được, cám ơn."